Một đêm, người chồng đang nằm thì thấy vợ nhận tin nhắn với nội dung “Em ra cổng nhé, anh đợi”. Linh cảm chẳng lành, anh lén theo thì thấy vợ bước ra ngoài tron

CHƯƠNG 1: ĐÊM MƯA TRÊN PHỐ NHỎ

Trời đã khuya. Cơn mưa cuối mùa đổ xuống nặng hạt, gõ rào rào lên mái tôn nhà anh Hưng. Trong căn phòng ngủ chỉ le lói ánh đèn ngủ màu vàng nhạt, anh nằm nghiêng, mắt lim dim, bên tai vẫn văng vẳng tiếng gió quất vào ô cửa sổ. Ngày hôm nay anh làm việc cả buổi, người rã rời, chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu.

Bên cạnh anh, vợ anh – Thảo – vẫn đang thức. Cô nằm nghiêng, ôm chiếc điện thoại trong tay, khuôn mặt hắt lên thứ ánh sáng xanh dịu. Thảo bấm máy rất khẽ, tưởng anh ngủ rồi. Nhưng Hưng không ngủ say đến thế.

Giữa đêm yên tĩnh, tiếng ting! báo tin nhắn vang lên rất nhỏ, nhưng đủ khiến anh mở mắt. Trong màn đêm mờ, anh thấy vợ giật mình một chút, rồi cúi xuống đọc. Ánh sáng điện thoại phản chiếu lên gương mặt cô, thoáng chút lo lắng.

Sponsored Ad

Anh không định tò mò, nhưng ánh mắt vô tình dừng lại ở dòng chữ hiện trên màn hình trước khi cô kịp khóa lại:
“Em ra cổng nhé, anh đợi.”

Một cảm giác lạ tràn qua lòng anh. Hưng khẽ cau mày. Tim anh bất giác đập nhanh. Trong đầu, hàng loạt suy nghĩ ùa tới: “Giờ này ai nhắn tin cho cô ấy? Sao lại là ‘anh đợi’? Giữa đêm mưa gió thế này, còn ra cổng làm gì?”

Thảo khẽ trở mình. Cô đặt điện thoại xuống, nhìn anh một lát. Thấy anh vẫn nhắm mắt, hơi thở đều, cô thở ra nhẹ nhõm. Một phút sau, cô chậm rãi ngồi dậy, lặng lẽ khoác chiếc áo mưa mỏng, rồi rón rén mở cửa bước ra ngoài.

Sponsored Ad

Tiếng cửa khẽ kẽo kẹt.

Anh Hưng bật dậy ngay sau đó. Cơn buồn ngủ tan biến. Trong đầu anh chỉ còn một suy nghĩ duy nhất: “Rốt cuộc cô ấy đi đâu giữa đêm thế này?”

Anh vội khoác áo, mở cửa phòng, bước ra hiên. Ngoài kia, mưa vẫn xối xả. Ánh đèn đường hắt qua màn nước, loang loáng vàng nhạt. Hưng thấy bóng vợ thấp thoáng dưới làn mưa, dáng người nhỏ bé bước nhanh qua đầu ngõ.

Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng. Anh đứng lặng vài giây, rồi quyết định đi theo.

Con đường khuya vắng, chỉ còn tiếng mưa rơi và tiếng bước chân ngập ngừng. Anh đi cách cô một quãng, cố giữ khoảng cách đủ xa để không bị phát hiện. Dưới ánh đèn lờ mờ, Thảo vẫn đi, tay cầm ô che nghiêng, mắt nhìn quanh như đang tìm ai đó.

Sponsored Ad

Trong đầu anh, bao nhiêu hình ảnh chen lấn: những câu chuyện ngoại tình trên mạng, những lần đồng nghiệp kể bị phản bội, những bộ phim gia đình đầy kịch tính. Anh tự nhủ “Không thể nào… Thảo không phải người như vậy. Nhưng sao lại có tin nhắn đó?”

Tim anh đập dồn dập, vừa lo vừa giận. Có khoảnh khắc anh chỉ muốn chạy tới, nắm tay cô lại, hỏi cho ra lẽ. Nhưng rồi, lý trí níu anh dừng bước. Anh muốn biết sự thật.

Thảo rẽ qua một con hẻm nhỏ, tiến ra đường lớn – nơi có hàng cây xà cừ già cỗi đang rì rào trong mưa. Ở đó, ánh đèn vàng phủ xuống mặt đường, soi rõ từng vệt nước. Hưng nín thở nhìn theo.

Sponsored Ad

Bất ngờ, một chiếc xe máy phanh gấp ở khúc cua, ngã lăn ra đường. Tiếng động mạnh khiến cả khu phố nhỏ giật mình. Người đi đường hiếm hoi vội nép vào hiên nhà.

Thảo vội chạy tới. Anh thấy cô ném chiếc ô xuống, cúi xuống người lái xe – hình như là một người đàn ông – đang nằm co người vì đau. Mưa tạt ướt hết vai áo cô.

Hưng bước thêm vài bước, tim anh chợt thắt lại.

Một bóng người khác từ quán nước đầu hẻm lao ra, hô to:
– Trời ơi, anh Minh bị tai nạn rồi! Ai gọi cấp cứu đi!

Anh sững lại. Minh ư? Cái tên đó nghe quen lắm. Làm sao anh có thể quên – Minh chính là bạn học cũ của Thảo, người từng gặp lại vợ anh trong một buổi họp lớp năm ngoái.

Sponsored Ad

Những nghi ngờ trong đầu anh bỗng ào ạt trỗi dậy: “Là anh ta nhắn tin sao? Là người ấy đợi cô ấy ngoài cổng giữa đêm mưa?”

Thảo vẫn đang luống cuống đỡ người bạn cũ dậy. Giọng cô run rẩy:

– Anh ơi, anh có sao không? Bình tĩnh nhé, để em gọi cấp cứu!

Một vài người hàng xóm trong khu phố cũng chạy ra, mang theo áo mưa, đèn pin, cả khăn lau. Cô hàng tạp hóa, chú bảo vệ khu nhà bên, người ai cũng quen mặt với Hưng – tất cả đang giúp đỡ.

Nhìn cảnh ấy, cơn giận trong lòng anh bỗng tan dần. Hưng đứng lặng dưới gốc cây, nước mưa hòa với mồ hôi lạnh chảy xuống cổ.

Sponsored Ad

Anh hiểu ra – vợ anh không ra ngoài để gặp ai trong bí mật. Cô ra vì một việc khác.

Mười lăm phút sau, xe cứu thương đến. Minh được đưa lên cáng, còn Thảo thì ướt sũng. Cô nói với nhân viên y tế bằng giọng khản đặc:
– Anh ấy gọi cho tôi trước khi ngã… chắc là định nhờ giúp vì trời mưa to quá…

Cô quay sang, chợt bắt gặp ánh mắt Hưng đang nhìn mình từ xa.

Thảo sững người. Ánh mắt ấy chứa đựng đủ thứ: lo lắng, ngạc nhiên, cả chút hối hận.

Cô vội chạy lại:
– Anh… anh ra đây làm gì? Trời mưa thế này…

Hưng nhìn cô, đôi mắt anh trầm xuống.
– Anh xin lỗi. Anh tưởng…

Sponsored Ad

Cô hiểu ngay. Giọng cô nghẹn lại, khẽ nói:
– Em thấy anh ngủ say, sợ gọi dậy thì anh mệt. Anh Minh nhắn tin cầu cứu, nói bị trượt ngã ngoài đầu ngõ, em sợ không kịp nên chạy vội. Không ngờ anh đi theo…

Hưng đứng im vài giây, rồi thở dài. Mưa vẫn rơi nặng hạt, nhưng trong lòng anh dường như đã có chút ấm áp. Anh kéo tay cô lại, giọng dịu đi:
– Anh xin lỗi, Thảo. Anh đã hiểu lầm.

Cô nhìn anh, mỉm cười nhợt nhạt:
– Không sao đâu. Em chỉ sợ anh ướt hết rồi lại cảm mất thôi.

Họ đứng bên nhau giữa mưa. Không cần thêm lời nào, chỉ có tiếng xe cứu thương xa dần, để lại khoảng phố ẩm ướt và những ánh đèn chập chờn.

Về đến nhà, cả hai ướt sũng. Thảo lấy khăn lau tóc cho anh, còn anh lặng lẽ nhìn vợ. Trong ánh sáng yếu ớt, khuôn mặt cô hiện lên mệt mỏi mà hiền lành. Anh chợt nhận ra, bấy lâu nay, mình đã quá vô tâm.

Những ngày gần đây anh mải làm thêm, đi sớm về khuya. Có khi cô nói chuyện, anh chỉ đáp qua loa. Anh quên mất rằng, người phụ nữ bên cạnh mình luôn âm thầm quan tâm, lo lắng cho người khác – kể cả những người bạn cũ, hàng xóm trong khu phố, những việc tưởng chừng nhỏ nhặt.

Còn anh, chỉ cần một tin nhắn ngắn ngủi cũng đủ khiến mình hoang mang, nghi ngờ.

Thảo ngồi xuống cạnh anh, giọng khẽ như gió:
– Hôm nay em sợ thật. May mà anh Minh chỉ bị xây xát nhẹ. Nếu không…

– Ừ, anh cũng lo. – Anh nắm lấy tay cô – Nhưng anh lo cho em nhiều hơn. Đêm mưa như thế, em đi một mình nguy hiểm lắm.

– Em biết chứ. Nhưng lúc ấy em không nghĩ được gì. Chỉ biết phải chạy ra xem có giúp được không thôi.

Hưng nhìn cô, bỗng bật cười:
– Em vẫn như ngày xưa, cứ thấy ai gặp chuyện là lao vào giúp.

– Còn anh thì vẫn nóng tính như cũ. – Cô cười nhẹ, rồi nhìn anh – Nhưng mà, anh à… nếu sau này có điều gì khiến anh thấy lạ, hãy hỏi em trước nhé. Đừng để lòng nghi ngờ làm tổn thương cả hai.

Anh gật đầu. Lòng anh chợt ấm lạ. Ngoài kia, mưa đã ngớt.

Đêm đó, Hưng không ngủ được. Anh nằm nghe tiếng mưa lất phất, nhìn sang người vợ đang say giấc. Mọi chuyện tưởng chỉ là một hiểu lầm nhỏ, nhưng với anh, nó như một lời thức tỉnh.

Tình yêu không chỉ là những lời ngọt ngào, mà còn là niềm tin – thứ anh đã suýt đánh mất chỉ vì một tin nhắn ngắn ngủi.

Anh đưa tay khẽ vuốt tóc vợ. Cô trở mình, khẽ thở ra, gương mặt bình yên.

Trong ánh đèn ngủ mờ nhạt, anh thấy lòng mình dịu lại. Có lẽ mai, anh sẽ mua một bó hoa nhỏ, thứ mà lâu rồi anh không tặng. Không cần dịp gì, chỉ là muốn nói: “Cảm ơn em – vì đã không bỏ anh giữa những hoài nghi.”

Ngoài hiên, giọt mưa cuối cùng rơi xuống bậu cửa, vỡ tan thành ánh sáng.

Và trong căn nhà nhỏ, chỉ còn lại hơi ấm của hai người vừa tìm lại được sự tin tưởng, giản dị mà quý giá hơn tất thảy.

CHƯƠNG 2: NHỮNG NGÀY SAU CƠN MƯA

Sau đêm mưa hôm ấy, trời hửng nắng trở lại. Cái nắng vàng nhạt chiếu qua khung cửa, soi lên dàn hoa giấy trước hiên nhà, làm căn nhà nhỏ như sáng bừng lên.

Thảo dậy sớm. Cô vẫn giữ thói quen dọn dẹp, nấu bữa sáng cho chồng. Còn Hưng – khác mọi khi – hôm nay anh dậy sớm hơn cô, lặng lẽ quét sân.

Anh vừa quét, vừa nhìn những chiếc lá ướt còn sót lại sau trận mưa lớn. Trong lòng anh chợt thấy bình yên lạ. Có những thứ nhỏ thôi, như buổi sáng này, như hơi thở của người vợ trong nhà, cũng đủ khiến anh thấy cuộc đời nhẹ đi.

Khi Thảo bước ra, cô hơi ngạc nhiên:
– Anh dậy sớm thế?

– Ừ, định phụ em quét sân. Mưa to, lá rụng nhiều quá.

Cô mỉm cười. Nụ cười ấy khiến anh chợt thấy mình đúng là đã lâu không nhìn kỹ vợ. Dáng người nhỏ nhắn, tóc buộc gọn, đôi mắt vẫn hiền như ngày nào. Cô không còn trẻ trung như thuở mới cưới, nhưng trong từng cử chỉ vẫn có gì đó dịu dàng mà anh từng yêu đến quên cả lý trí.

Họ ăn sáng trong yên bình. Thảo hỏi han công việc, còn anh thì kể về dự án mới. Không khí giữa họ đã bớt xa cách, như thể cơn mưa đêm ấy đã gột sạch chút nghi ngờ còn sót lại.

Chiều hôm đó, anh tan làm sớm, ghé qua chợ. Lâu lắm rồi anh mới mua đồ ăn về nấu cùng vợ. Anh chọn cá, ít rau, thêm mấy củ hành tím. Bà bán hàng nhìn anh cười:
– Lâu lắm mới thấy anh Hưng đi chợ nha, nay định nấu món gì thế?

Anh cười ngượng:
– Làm bữa tối với vợ thôi cô ạ, coi như chuộc lỗi.

Bà hàng xóm cười hiền:
– Ừ, giữ được vợ là giữ được mái nhà đó con.

Câu nói giản dị ấy, không hiểu sao lại khiến anh chùng lòng.

Tối đó, Thảo về thấy chồng đang loay hoay trong bếp, bối rối giữa đống chén bát. Cô ngạc nhiên bật cười:
– Anh mà cũng biết nấu à?

– Ừ thì… học Youtube thôi. – Anh gãi đầu – Anh nghĩ hôm nay mình nên đổi món.

Mùi cá kho thơm lan khắp bếp. Bữa cơm hôm đó không sang trọng, chỉ có hai món đơn giản nhưng ấm cúng lạ thường. Trong lúc ăn, Thảo kể chuyện hôm trước đi thăm anh Minh – người bạn cũ bị tai nạn.

– Anh ấy cảm ơn em nhiều lắm. Cũng nói hôm đó may có mọi người ra giúp kịp, không thì nguy. – Cô vừa gắp rau vừa nói – Mấy hôm nay vợ anh ấy sang cảm ơn em, tiện cũng gửi ít hoa quả.

– Ừ, tốt rồi. – Hưng gật đầu. Anh nghe nhẹ nhàng, không còn chút ngờ vực.

Cô nhìn anh, mỉm cười:
– Em thấy anh dạo này khác lắm.

– Khác sao?

– Dịu hơn, biết quan tâm hơn. – Cô nói nhỏ – Trước đây, anh cứ mải làm, mải kiếm tiền. Có khi em muốn nói chuyện cũng không dám vì sợ anh bực.

Hưng ngẩn người. Anh biết cô nói thật. Nhiều năm qua, anh luôn nghĩ “kiếm tiền là cách yêu vợ tốt nhất”. Nhưng có lẽ, anh đã quên mất điều quan trọng hơn – đó là ở bên cô, lắng nghe cô, chia sẻ với cô.

Anh đặt đũa xuống, nhìn vợ:
– Anh xin lỗi, Thảo. Nhiều khi anh quên mất em cô đơn thế nào khi ở nhà một mình.

Thảo khẽ lắc đầu:
– Em chưa bao giờ trách anh. Chỉ là… đôi khi, em muốn anh nhớ rằng, em cũng cần một người bạn để trò chuyện.

Hưng mỉm cười, giọng trầm ấm:
– Anh sẽ học cách làm bạn với em từ đầu, được không?

Cô gật đầu, ánh mắt long lanh.

Cuộc sống sau đó dần tươi sáng hơn. Những buổi tối, họ cùng nhau xem phim, hoặc cùng dắt nhau đi bộ quanh khu phố. Người ta hay nói, hôn nhân bền là khi hai người học cách bước chậm lại để cùng nhìn về một hướng – và Hưng tin điều đó.

Một buổi chiều cuối tuần, Thảo đề nghị:
– Hay mình mời hàng xóm sang ăn cơm? Lâu rồi nhà mình chưa có ai ghé.

Hưng đồng ý.

Bữa cơm hôm ấy vui vẻ, có chú bảo vệ, cô hàng tạp hóa, cả bà cụ đầu hẻm từng giúp hôm xảy ra tai nạn. Mọi người ngồi quây quần, nói cười rộn ràng. Thảo khéo léo nấu mấy món ngon, ai cũng khen.

Giữa lúc ấy, một người phụ nữ trung niên mới chuyển tới dãy bên cạnh cũng ghé sang chào. Cô tự giới thiệu tên là Mai, sống một mình, mới thuê căn nhà đối diện.

Mai nói chuyện nhỏ nhẹ, vẻ ngoài đoan trang. Cô cười nhiều, biết quan tâm và khéo giao tiếp. Chẳng mấy chốc, cô hòa nhập với cả khu phố.

Thảo có thiện cảm ngay. Hôm sau, cô mang sang cho Mai ít chè đậu xanh nấu sẵn, hai người ngồi trò chuyện gần một tiếng. Mai kể mình từng ly hôn, giờ sống một mình, làm việc tại trung tâm anh ngữ gần đó.

Từ hôm đó, hai người phụ nữ thi thoảng lại trò chuyện, đi chợ cùng, hoặc trao nhau vài món đồ nhỏ. Hưng thấy vợ có bạn, cũng mừng.

Nhưng rồi, những ngày sau, anh nhận thấy một điều lạ.

Mỗi chiều đi làm về, anh thường thấy Mai đứng trước cổng nhà, chào anh rất tự nhiên. Ban đầu anh chỉ đáp lại xã giao, nhưng dần dần, cô ấy bắt chuyện nhiều hơn.

Có hôm, cô bảo:
– Anh Hưng về sớm nhỉ. Hôm nay có nắng, giặt đồ chắc mau khô.

Anh cười, gật đầu.

Cô lại nói tiếp:
– Hôm trước Thảo kể anh nấu ăn ngon lắm. Giỏi ghê! Hiếm người đàn ông nào biết nấu như anh.

Những câu khen ấy tưởng vô hại, nhưng dần khiến anh ngại ngùng. Anh cố giữ khoảng cách, chỉ chào cho phải phép rồi bước vào nhà.

Thảo không biết điều đó. Cô vẫn vui vẻ, vẫn coi Mai là người bạn hiền lành. Nhiều khi Thảo còn nhờ Mai tưới cây hộ khi cô về quê vài ngày.

Một chiều cuối tháng, Thảo về quê thăm mẹ ốm, chỉ đi hai ngày. Trước khi đi, cô dặn chồng:
– Anh ăn uống đàng hoàng nhé. Trong tủ lạnh có sẵn đồ, đừng ăn ngoài nhiều.

– Anh biết rồi. Em yên tâm.

Hưng ở nhà một mình, tối ấy trời lại đổ mưa. Mưa rả rích, y hệt đêm xưa. Anh ngồi trong nhà, bật tivi nhưng không tập trung. Bỗng có tiếng gõ cửa.

Mở ra, là Mai, trên tay cầm một túi đồ.
– Em nghe Thảo nói chị về quê, nên đem ít canh nóng sang. Anh ăn cho đỡ lạnh.

Anh hơi bối rối:
– À… cảm ơn cô, nhưng tôi ăn rồi.

– Không sao đâu, anh cứ để tủ lạnh. Mai chỉ sợ anh ăn qua loa.

Giọng nói nhẹ nhàng, ánh mắt hiền, nhưng cách cô đứng gần khiến anh thấy không thoải mái. Anh vội nhận túi canh, nói cảm ơn rồi khép cửa.

Đêm ấy, anh không ngủ ngon. Trong đầu anh có gì đó mơ hồ. Không phải vì nghi ngờ, mà là cảm giác bất an – như thể một điều gì đang đến gần, thử thách lòng tin anh vừa mới gây dựng lại với vợ.

Hôm sau, Thảo gọi điện. Giọng cô nhẹ nhàng, có chút mệt:
– Mẹ đỡ rồi. Mai về mai em về. Anh nhớ ăn sáng nhé.

– Ừ, anh nhớ rồi. Em về sớm nhé. Anh nhớ em.

Cô cười khẽ.
– Em cũng nhớ anh.

Cuộc gọi ngắn ngủi, nhưng khiến anh thấy lòng ấm lại. Anh ngồi nhìn căn nhà vắng, nghĩ đến Thảo – người phụ nữ mà anh suýt đánh mất lòng tin chỉ vì một phút nóng vội.

Giờ đây, anh thấm thía rằng, thử thách trong hôn nhân không chỉ đến từ hiểu lầm, mà đôi khi từ chính những người thứ ba vô tình bước vào cuộc sống họ – bằng cách nhẹ nhàng, khéo léo, khiến ranh giới trở nên mong manh.

Anh tự nhủ, mình phải giữ lòng cho thật vững, bởi có những sai lầm không thể sửa bằng một lời xin lỗi.

Ngoài kia, mưa vẫn rơi lất phất. Anh khẽ mỉm cười, thắp nến lên bàn ăn – như một lời hẹn cho ngày mai, khi Thảo trở về.

CHƯƠNG 3: NGƯỜI ĐẾN SAU CƠN MƯA

Sáng hôm sau, Hưng dậy sớm. Anh dọn nhà, nấu cơm, chuẩn bị mọi thứ để đón Thảo về. Trong lòng anh háo hức lạ. Từ khi cưới đến giờ, chưa lần nào anh thấy nhớ vợ như lần này.

Anh pha cà phê, mở cửa cho gió vào. Nắng sau mưa làm không khí dễ chịu, trong trẻo. Nhưng khi vừa đặt ly cà phê xuống, tiếng chuông cửa vang lên.

Là Mai.

Cô đứng trước cổng, mặc chiếc váy hoa nhẹ, tay cầm túi trái cây.
– Anh Hưng ơi, em có chút quà nhỏ. Hôm qua bạn tặng, em chia cho mọi người.

Anh hơi lúng túng.
– Cảm ơn cô, nhưng Thảo sắp về rồi. Cô để đấy, tôi nhận giúp cũng được.

Mai cười nhẹ, giọng nhỏ như gió thoảng:
– Anh khách sáo quá. Với lại… hôm qua em thấy nhà anh đèn sáng muộn, chắc anh khó ngủ?

Câu hỏi tưởng như quan tâm, nhưng khiến anh khựng lại. Anh chỉ ậm ừ, không trả lời.

Mai tiếp:
– Đôi khi, sống một mình buồn lắm. Em hiểu cảm giác đó nên chỉ muốn nói chuyện cho vui.

Anh hiểu ý, vội mỉm cười:
– Tôi ổn mà, cảm ơn cô. À, cô vào nhà chơi tí nhé?

– Thôi, em không dám làm phiền. Mai mốt có Thảo ở nhà thì em qua sau.

Cô quay đi, để lại hương nước hoa nhẹ thoảng. Hưng đóng cửa, thở phào. Anh không muốn nghĩ nhiều, chỉ mong Thảo sớm về để ngôi nhà trở lại bình thường.

Chiều ấy, Thảo về thật. Cô bước vào nhà, nụ cười rạng rỡ:
– Em về rồi đây! Mẹ khỏe hơn nhiều rồi.

Anh chạy ra đỡ hành lý, giọng đầy vui mừng:
– Về là tốt rồi. Cả nhà như sáng hẳn lên.

Cô nhìn quanh, thấy nhà sạch bóng, bữa cơm nóng sẵn trên bàn. Cô cười:
– Anh giỏi quá. Không ngờ ở nhà một mình mà vẫn chu đáo vậy.

Anh cười hiền:
– Thì phải học thôi. Em mà đi lâu hơn chắc anh thành đầu bếp mất.

Bữa cơm hôm ấy vui vẻ. Cô kể chuyện ở quê, anh kể chuyện làm việc. Không khí nhẹ nhàng như thuở mới cưới.

Nhưng rồi, khi dọn dẹp, Thảo bất chợt hỏi:
– À, hôm em đi, chị Mai có nhắn cảm ơn em vì cho mượn chậu cây. Chị ấy còn bảo hôm qua có ghé nhà mình. Anh có gặp không?

Câu hỏi bình thường, nhưng khiến Hưng khựng lại. Anh không muốn giấu, nên kể lại:
– Ừ, cô ấy mang canh với trái cây sang. Anh chỉ nhận giúp thôi.

Thảo gật đầu, không nói gì. Cô mỉm cười, nhưng ánh mắt thoáng suy tư.

Tối đó, sau khi đi dạo cùng nhau về, Hưng thấy vợ ngồi trên ghế, trầm ngâm.
– Em sao thế?

– Không sao. Chỉ là… em hơi thấy lạ.

– Lạ gì?

Cô nhìn anh, giọng nhỏ nhẹ:
– Em quý chị Mai, vì chị ấy hiền và lịch sự. Nhưng nếu chị ấy quan tâm anh quá, em lại thấy ngại. Anh biết đấy, trong khu phố, miệng lưỡi người ta khó đoán.

Anh ngẩn người.

Thảo nói tiếp, chậm rãi:
– Em không ghen đâu, chỉ sợ họ hiểu lầm. Hồi trước anh từng hiểu nhầm em, nên em biết cảm giác đó khó chịu thế nào. Giờ em không muốn người khác hiểu lầm anh, hay nghĩ xấu về vợ chồng mình.

Lời nói của cô khiến anh lặng người. Anh nắm tay vợ, giọng chân thành:
– Anh hiểu. Anh sẽ cẩn thận hơn. Cảm ơn em vì vẫn tin anh.

Cô cười, nụ cười ấy dịu như gió.
– Niềm tin không phải thứ có sẵn đâu anh, nó phải được nuôi mỗi ngày.

Những ngày sau, Hưng tránh tiếp xúc riêng với Mai. Khi cô sang, anh chỉ mời vào nói chuyện có Thảo. Dần dần, Mai ít ghé hơn, chỉ chào xã giao rồi thôi. Khu phố trở lại nhịp sống cũ: yên bình, thân quen.

Một chiều cuối tuần, cả khu phố tổ chức dọn vệ sinh chung. Mọi người cùng nhau quét dọn, lau bảng tin, dặm lại hàng rào. Thảo cùng vài chị em phụ nữ lo nước uống, bánh trái.

Bất ngờ, trong lúc mọi người đang làm, Mai bị trượt chân ngã. Hưng ở gần đó vội chạy lại đỡ. Anh dìu cô dậy, gọi người mang nước.

Cảnh ấy lọt vào mắt một bà hàng xóm lớn tuổi. Tối đến, lời đồn bắt đầu lan:

“Tôi thấy anh Hưng nhà số 12 thân thiết với cô Mai lắm nha. Ngã cái là anh ấy đỡ liền, còn cười cười nữa.”

Tin nhỏ thôi, nhưng qua vài người, nó thành câu chuyện dài.

Đến tai Thảo, cô lặng người.

Tối hôm đó, Hưng về nhà, thấy vợ im lặng khác thường. Anh hỏi:
– Có chuyện gì thế em?

Cô ngẩng lên, giọng trầm:
– Em nghe mấy người nói hôm nay anh với chị Mai…

Anh hiểu ngay. Anh ngồi xuống, nắm tay cô:
– Chuyện đó chỉ là hiểu lầm thôi. Cô ấy ngã ngay trước mặt, anh đỡ dậy, vậy thôi. Có mấy người đứng đó mà.

Cô im lặng vài giây, rồi gật đầu:
– Em tin anh. Nhưng anh thấy không, lời đồn nguy hiểm lắm. Chỉ một cái nhìn, một hành động nhỏ cũng có thể khiến người ta nghĩ sai.

Hưng thở dài:
– Ừ, anh hiểu. Lần này anh sẽ để ý hơn.

Cô nhìn anh, ánh mắt vừa buồn vừa thương.
– Anh à, cuộc sống vợ chồng không chỉ có tin tưởng nhau, mà còn phải biết giữ gìn cho nhau. Đôi khi, không phải mình sai, mà là mình để người khác có cơ hội nghĩ sai.

Anh nắm chặt tay vợ:
– Em nói đúng. Anh sẽ nhớ.

Vài ngày sau, Mai chuyển đi. Cô để lại mảnh giấy nhỏ gửi cho Thảo:

“Cảm ơn Thảo vì đã đối xử tốt với tôi. Tôi chuyển công tác, chúc hai vợ chồng luôn hạnh phúc.
P/s: Tôi xin lỗi nếu sự xuất hiện của mình gây ra điều gì không hay.”

Thảo gấp mảnh giấy lại, im lặng một lúc lâu. Cô đặt lên bàn, khẽ nói:
– Mọi chuyện rồi cũng qua, anh nhỉ?

Hưng gật đầu. Anh nhìn ra ngoài cửa, nơi giàn hoa giấy đang nở rộ. Mưa qua rồi, nắng lại về. Giống như cuộc hôn nhân của họ – đã từng có mưa, từng có gió, nhưng vẫn đủ ấm để đâm chồi lại.

Một buổi chiều, cả hai cùng ngồi ở hiên, nhâm nhi chén trà. Thảo hỏi:
– Anh có bao giờ nghĩ, nếu hôm đó em không ra ngoài giúp người bạn bị tai nạn, thì chuyện giữa mình có khác đi không?

Hưng trầm ngâm:
– Có lẽ khác. Nhưng anh nghĩ, mọi chuyện xảy ra đều có lý do. Nếu không có đêm mưa đó, anh sẽ không nhận ra mình đã vô tâm đến mức nào.

Cô cười nhẹ:
– Còn em thì hiểu, hôn nhân không phải lúc nào cũng bình lặng. Nó cần được chăm sóc như cây hoa ngoài hiên kia. Có lúc héo, có lúc nở, miễn là cả hai vẫn cùng tưới.

Anh nhìn vợ, ánh mắt dịu dàng.
– Cảm ơn em, vì đã ở lại, vì đã tin anh.

Cô đặt tay lên tay anh:
– Cảm ơn anh, vì đã học cách lắng nghe em.

Họ ngồi lặng, nghe tiếng gió thổi qua hàng cây. Mặt trời lặn, để lại vệt sáng cam hồng trên những mái ngói.

Tối đến, trước khi đi ngủ, Thảo đặt lên bàn một cuốn sổ nhỏ.
– Em muốn mình viết lại những chuyện trong năm nay. Không phải để nhớ chuyện buồn, mà để sau này đọc lại, thấy mình đã đi qua được bao nhiêu sóng gió.

Anh mở trang đầu. Cô viết bằng nét chữ tròn trịa:

“Có những đêm mưa khiến ta lạc nhau vì nghi ngờ,
Nhưng cũng có những cơn mưa giúp ta học cách tin lại từ đầu.”

Anh đọc, mỉm cười.

Ngoài trời, tiếng mưa nhẹ lại rơi – không dữ dội như lần trước, mà hiền lành, dịu dàng. Hưng khẽ khép cửa sổ, quay lại nhìn người vợ đang nằm nghiêng, mái tóc rối vương trên gối. Anh chợt nhận ra:
Thảo không chỉ là người vợ, mà là người bạn, người cùng anh trưởng thành qua từng hiểu lầm, từng tha thứ.

Anh tắt đèn, bước đến ôm cô thật khẽ.

Trong hơi thở ấm áp, Thảo nắm tay anh, giọng nhỏ như gió:
– Lần sau, dù có chuyện gì, mình cũng sẽ nói với nhau, nhé anh.

– Ừ, nhất định.

Bên ngoài, cơn mưa lặng dần, để lại tiếng dế rả rích và mùi đất ẩm thoang thoảng. Một chương nhỏ trong đời họ khép lại – không bằng nước mắt, mà bằng sự bình yên của hai người từng lạc mất niềm tin, rồi cùng tìm lại nó trong một đêm mưa năm nào.

LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.

Bạn có thể cũng thích bài viết này