Tôi ở lại nước ngoài làm việc cự-c k-hổ gửi tiền về xây nhà cho bố mẹ, ngày về bị đuổi ra khỏi chính ngôi nhà ấy chỉ vì một câu nói của em trai , khiến tôi ch-ế
Tôi tên là Long, nhưng ở xứ người, cái tên ấy chỉ còn là một dòng ký tự trên thẻ lao động, lạnh lẽo và vô nghĩa. Tôi nhớ lại cái đêm cuối cùng ở nhà, tiếng mưa rơi tí tách qua mái tôn thủng, thấm vào giấc ngủ chập chờn của bố mẹ. Chính cái tiếng tí tách ấy, tiếng nhắc nhở thường trực về sự nghèo khó và trách nhiệm, đã thôi thúc tôi ký vào hợp đồng lao động ở nước ngoài. Giấc mơ làm giáo viên của tôi đã bị gấp lại gọn gàng, chôn sâu dưới đáy vali cũ kỹ.
Tôi đã hứa với bố mẹ, hứa với bản thân, rằng tôi sẽ trở về khi ngôi nhà mới được xây xong. Ngôi nhà không chỉ là nơi che mưa nắng, nó là biểu tượng của sự cứu rỗi, là lời chuộc lỗi của tôi với tuổi thơ thiếu thốn của Tuấn, em trai tôi. Tôi đặt tất cả niềm tin, tương lai, và cả sức khỏe vào những viên gạch vô hình ấy, thứ mà tôi chưa từng chạm vào.
Sponsored Ad
Cuộc sống nơi xứ người là một địa ngục băng giá. Tôi làm việc ở một xưởng đóng tàu cũ kỹ. Mùa đông cắt da cắt thịt, tôi phải cắn răng chịu đựng những ca làm việc thâu đêm dưới ánh đèn vàng vọt. Mùi dầu máy và hàn xì bám chặt vào da thịt, hòa quyện với mùi cô đơn đến nồng nặc. Nỗi nhớ nhà không phải là thứ có thể khóc thành tiếng, nó là một khối đá lạnh buốt đè nặng trong lồng ngực.
Mỗi khi cơ thể đau nhức rã rời, tôi lại nhắm mắt và tưởng tượng về ngôi nhà. Trong tâm trí tôi, ngôi nhà mới là một nơi rực rỡ, đầy nắng, nơi bố mẹ có thể ngồi sưởi ấm bên hiên mà không sợ gió lùa. Đó là nơi Tuấn có thể học hành tử tế, không bị bạn bè chê cười vì nhà dột nát. Hình ảnh về mái ấm ấy là chiếc phao duy nhất kéo tôi qua những cơn say nắng, những lần ngón tay bị kim loại cứa rách.
Sponsored Ad
Tôi tiết kiệm đến mức khắc nghiệt. Mỗi đồng tiền kiếm được đều được quy đổi thành gạch, xi măng và sơn. Tôi từ chối mọi cuộc gặp gỡ, mọi chi tiêu không cần thiết, cảm thấy mình như một cỗ máy kiếm tiền vô hồn. Tôi không dám mua một chiếc áo ấm tử tế, sợ rằng nếu lỡ tiêu một đồng, ngôi nhà sẽ thiếu đi một viên ngói. Sự bủn xỉn với bản thân là sự hào phóng tuyệt đối đối với gia đình ở quê nhà.
Sponsored Ad
Qua những bức ảnh gửi về, tôi thấy ngôi nhà dần hình thành: nền móng vững chãi, tường gạch đỏ tươi, mái ngói sáng bóng. Bố mẹ tôi rạng rỡ, tự hào. Nhưng người tôi chú ý nhất là Tuấn. Em trai tôi, học hành không đến nơi đến chốn, giờ lại ngang nhiên đứng giữa sân, ra lệnh cho thợ xây, vẻ mặt đầy vẻ tự phụ của một chủ nhân tương lai. Tôi cảm thấy hơi nhói, nhưng lại tự trấn an rằng: mình hy sinh cho em, em vui là được.
Sáu năm trôi qua, sáu năm tuổi trẻ của tôi được đánh đổi bằng sự xa cách và mệt mỏi triền miên. Cuối cùng, ngôi nhà cũng hoàn thành. Một biệt thự hai tầng khang trang, đẹp nhất nhì xóm. Tôi nhìn vào tấm ảnh cuối cùng, nhìn ngôi nhà lộng lẫy qua màn hình điện thoại nứt vỡ, và cảm thấy một niềm mãn nguyện sâu sắc. Đã đến lúc tôi phải trở về, để tận hưởng thành quả của mình, để được ôm bố mẹ và em trai.
Sponsored Ad
Tôi nghỉ việc, mua vé máy bay. Trên chuyến bay kéo dài mười mấy tiếng, tôi không thể chợp mắt. Sự hồi hộp, háo hức xen lẫn nỗi sợ hãi mơ hồ về một sự thay đổi quá lớn. Tôi tưởng tượng về hương vị bát canh cua đồng mẹ nấu, về cái ôm siết chặt của bố, và lời cảm ơn chân thành mà tôi khao khát từ Tuấn. Tôi đã về, không phải với hai bàn tay trắng, mà với một ngôi nhà to lớn.
Ngày hạ cánh, tôi mặc chiếc áo khoác cũ kỹ, đôi giày đã mòn vẹt. Tôi không báo trước. Tôi muốn tạo một sự bất ngờ trọn vẹn. Thuê một chiếc xe ôm, tôi đi thẳng về làng. Con đường quen thuộc đã được rải nhựa, và rồi, tôi nhìn thấy nó: Ngôi nhà! Nó quá đẹp, quá tráng lệ so với trí tưởng tượng của tôi, sừng sững như một lời chế giễu đối với chiếc xe cà tàng và bộ quần áo xộc xệch của tôi.
Sponsored Ad
Bàn tay tôi run rẩy khi mở cánh cổng sắt chạm trổ cầu kỳ. Sân gạch sạch bóng, chậu cây cảnh đắt tiền. Mọi thứ đều xa lạ. Bố mẹ tôi đang ngồi uống trà trong phòng khách rộng thênh thang, và bên cạnh họ là Tuấn, trong một bộ đồ bảnh bao, đang lướt điện thoại. Họ ngẩng đầu lên, ánh mắt ngỡ ngàng, nhưng không hề có sự vỡ òa như tôi mong đợi.
“Long? Sao mày lại về không báo trước?” Bố tôi lắp bắp, giọng nói chứa đựng nhiều sự bối rối hơn là vui mừng. Mẹ tôi chỉ đứng dậy, khuôn mặt bà căng thẳng, ánh mắt tránh né cái nhìn của tôi. Tim tôi bắt đầu thắt lại, một linh cảm xấu ập đến, nhưng tôi cố gắng xua tan nó bằng một nụ cười rạng rỡ, nụ cười của người chiến thắng.
Sponsored Ad
Tôi đặt chiếc ba lô nặng trịch xuống, nó là thứ duy nhất gợi nhớ đến sáu năm cày cuốc của tôi. Tôi tiến lại gần Tuấn, định ôm em trai vào lòng, nhưng Tuấn đã nhíu mày, đưa tay ra ngăn lại, một cử chỉ lạnh lùng và dứt khoát. Sự xa cách đó khiến tôi bàng hoàng. Tôi cảm thấy mình như một kẻ xâm nhập, chứ không phải chủ nhân của ngôi nhà này.
“Anh về làm gì?” Tuấn hỏi, giọng nói đều đều, không chút tình cảm anh em. “Nhà đã xây xong rồi. Anh tính ở đây à?” Tôi cười gượng, cố gắng giữ giọng: “Tất nhiên rồi, đây là nhà của anh, của bố mẹ mình mà.” Niềm kiêu hãnh và sự sở hữu trong câu nói của tôi dường như đã chọc giận em trai.
Sponsored Ad
Tuấn nhìn tôi từ đầu đến chân, ánh mắt hắn đầy vẻ khinh miệt đối với bộ quần áo cũ kỹ, dơ bẩn của tôi. Hắn ta cười khẩy, một nụ cười sắc lạnh, tàn nhẫn, rồi thốt ra câu nói đã kết liễu tất cả sự hy sinh của tôi. “Nhà này là của tôi. Anh chỉ là người gửi tiền về thôi.”
Cả thế giới trong tôi chết lặng. Tiếng nói của Tuấn không còn là giọng nói của em trai tôi, mà là âm thanh của sự phản bội tột cùng. Tôi quay lại nhìn bố mẹ, hy vọng họ sẽ phản bác, sẽ bảo vệ tôi, nhưng họ chỉ cúi đầu, im lặng, sự im lặng ấy là lời xác nhận đau đớn nhất. Họ đã chọn Tuấn, chọn sự an nhàn hiện tại, và chọn quên đi sáu năm tôi đã bán mạng.
“Mày… mày nói gì?” Tôi lắp bắp, máu trong người như đông lại, cảm thấy một cơn choáng váng ập đến. Tuấn tiến lại gần, lòng tự trọng hắn bùng lên như ngọn lửa mới. “Mẹ đã sang tên cho tôi. Anh đi rồi, ai ở đây lo cho bố mẹ? Anh chỉ gửi tiền thôi, chứ không ở đây. Người có công lớn nhất phải là người ở lại.”
Tôi hiểu ra, tôi chỉ là một công cụ, một cái máy ATM được sử dụng cho đến khi hết giá trị. Ngôi biệt thự tráng lệ ấy không phải là thành quả của tôi, mà là mồ chôn cho tuổi trẻ và tình thân của tôi. Nỗi đau không chỉ là bị đuổi đi, mà là sự phủ nhận hoàn toàn những gì tôi đã làm, phủ nhận cả sự tồn tại của tôi như một người con, một người anh.
Tôi không thể nói thêm một lời nào. Tôi nhặt chiếc ba lô lên, nó nhẹ bẫng một cách đáng sợ, dường như mọi gánh nặng và ý nghĩa đã bị rút cạn. Tôi quay lưng bước đi, cái cảm giác bị đẩy ra khỏi chính ngôi nhà mình xây khiến tôi không còn cảm nhận được trọng lực. Tôi không khóc, nước mắt đã khô cạn, thay vào đó là một sự tê liệt, một vực thẳm trống rỗng trong lòng.
Tôi đi lang thang trên con đường làng, giờ đã trở nên xa lạ. Mọi người nhìn tôi với ánh mắt tò mò, và tôi biết, tôi đã trở thành một trò hề, một câu chuyện để họ bàn tán. Nỗi nhục nhã này còn lớn hơn nỗi đau thể xác của sáu năm lao động khổ sai. Tôi không dám quay lại thành phố cũ, không dám đối diện với bất cứ ai. Tôi cần phải biến mất, để tự tìm lại chính mình.
Tôi đến một thành phố xa lạ, dùng số tiền ít ỏi còn lại trong tài khoản (khoản tiền tôi giấu đi, không gửi về xây nhà) để thuê một căn phòng trọ tồi tàn. Những đêm đầu tiên là những đêm mất ngủ, tôi nằm co ro, cảm thấy mình trần trụi, vô dụng, không còn mục đích sống. Tôi đã mất tất cả, và cái mất lớn nhất là niềm tin vào gia đình và lòng hy sinh.
Sau những ngày tháng vật vã, nhìn lại tấm bằng đại học cũ kỹ nằm trong góc vali, một tia sáng lóe lên. Tuấn đã đúng, tôi chỉ là người gửi tiền về. Nhưng giá trị của tôi không nằm ở số tiền tôi gửi, mà ở kiến thức và năng lực mà tôi đã từng có. Tôi phải xây dựng lại, nhưng lần này, không phải là gạch và xi măng cho người khác, mà là nền móng cho chính cuộc đời tôi.
Tôi bắt đầu bằng việc dạy thêm tiếng Anh và nhận các dự án thiết kế đồ họa nhỏ. Sự tập trung vào công việc trở thành liệu pháp tinh thần để xoa dịu vết thương lòng. Tôi học lại, đọc sách, tham gia các khóa học trực tuyến. Mỗi thành công nhỏ đều là một viên thuốc bổ, giúp tôi từng bước tìm lại niềm kiêu hãnh và sự tự tin.
Ba năm sau, tôi đã thành lập một trung tâm ngoại ngữ nhỏ, chuyên dạy tiếng và thiết kế. Cuộc sống của tôi đã ổn định, tôi có một căn hộ nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi, được xây dựng bằng chính trí tuệ và công sức của tôi. Cái cảm giác tự chủ mang lại sự an yên và hạnh phúc mà ngôi biệt thự xa hoa kia không bao giờ có thể mua được.
Tôi vẫn không liên lạc với gia đình, cho đến một ngày, mẹ tôi gọi. Giọng bà yếu ớt, lẫn trong tiếng nấc. Bà kể rằng Tuấn đã dính vào cờ bạc, và ngôi biệt thự đã bị bán để trả nợ. Tuấn đã thất bại hoàn toàn, và bố mẹ tôi phải chuyển về căn nhà cấp bốn cũ kỹ, rách nát. Sự nghiệp đổ vỡ của Tuấn là hậu quả tất yếu của lòng tham và sự vô ơn.
Trong lòng tôi không hề có sự hả hê, chỉ có sự xót xa và thương cảm cho bố mẹ. Tôi biết, sự trừng phạt lớn nhất đối với Tuấn không phải là mất nhà, mà là sự dằn vặt của lương tâm và sự thất bại của lòng kiêu ngạo. Tôi đã vượt qua nỗi đau, còn em trai tôi thì không.
Tôi trở về làng, không phải bằng chiếc xe ôm cũ, mà bằng một chiếc xe riêng do tôi tự lái. Tôi dừng xe trước căn nhà cấp bốn cũ kỹ, nơi mẹ tôi đang ngồi vá quần áo dưới ánh đèn mờ. Vẻ mặt khắc khổ và mái tóc bạc phơ của mẹ khiến nỗi oán giận năm xưa tan biến, chỉ còn lại tình thương.
“Mẹ ơi,” tôi gọi, giọng tôi trầm ấm và vững vàng. Mẹ tôi ngước lên, đôi mắt bà đỏ hoe vì khóc. Bà vội vàng chạy đến ôm chầm lấy tôi, nước mắt giàn giụa trên vai áo tôi. “Con ơi, mẹ xin lỗi! Mẹ xin lỗi con nhiều lắm!” Cái ôm siết chặt và lời xin lỗi chân thành đó là điều tôi đã chờ đợi sáu năm, là sự thừa nhận cuối cùng cho mọi hy sinh của tôi.
Tôi đỡ mẹ vào nhà, thấy bố tôi nằm trên giường, yếu ớt. Tôi nói với bố mẹ rằng tôi đã tha thứ cho tất cả. Tôi không mua lại ngôi biệt thự, cũng không xây nhà mới, bởi tôi hiểu, ngôi nhà vật chất không còn quan trọng. Tôi thuê một căn hộ nhỏ gần thành phố, đón bố mẹ lên ở để tiện chăm sóc sức khỏe. Tuấn, em trai tôi, giờ đã nhận ra lỗi lầm, em xin lỗi tôi trong nước mắt, và tôi trao cho em một cơ hội làm việc trong trung tâm của tôi, bắt đầu từ những việc nhỏ nhất.
Hạnh phúc cuối cùng đã mỉm cười với tôi. Tôi không chỉ tìm lại được tình thân đã mất, mà còn tìm thấy một người bạn đời chân thành, người yêu tôi vì chính con người tôi, chứ không phải vì tài sản hay sự hy sinh. Tôi đã xây dựng ngôi nhà đích thực của mình: đó là một mái ấm dựa trên sự tôn trọng, tình yêu thương và sự tự chủ. Tôi đã mất một ngôi biệt thự, nhưng đã thắng được cả một cuộc đời.