Tha thiết nhờ 3 cô con gái giúp con trai út trả khoản nợ 300 triệu nhưng bị từ chối thẳng thừng, tôi cay đắng nói luôn “đúng là chẳng nhờ vả gì vào mấy con vịt

Tôi là ông Dụ, năm nay vừa tròn 68 tuổi. Vợ tôi mất sớm, một mình tôi nuôi bốn đứa con — ba gái một trai.
Từ nhỏ, các chị nó đã học hành đàng hoàng, đứa làm kế toán, đứa buôn bán, đứa làm công chức. Còn thằng út — Quân, tính tình khù khờ, thương người quá mức, nên cứ bị đời vùi dập.

Mấy tháng trước, Quân mở xưởng mộc nhỏ, bị người ta lừa hợp đồng, nợ lại 300 triệu đồng. Ngân hàng dí, chủ nợ gọi điện đòi, tôi nhìn con trai mình hốc hác, tuyệt vọng mà đứt từng khúc ruột.

Tôi bàn với các con gái. Tưởng rằng chúng thương em, ai ngờ…

Chiều đó, tôi gọi ba chị em về họp gia đình ở nhà cũ.
Vừa rót ấm trà, tôi run giọng:

Sponsored Ad

“Bố xin các con… mỗi đứa giúp một ít, gom đủ 300 triệu cho thằng Quân. Nó còn trẻ, làm lại được. Coi như cứu một mạng người, cứu chính em mình…”

Nhưng con cả — Lan, mặc váy công sở, ngồi thẳng lưng, lạnh lùng nói:

“Bố à, con cũng có gia đình riêng. 300 triệu đâu phải ít, lỡ nó lại thua lỗ nữa thì sao?”

Sponsored Ad

Con thứ — Hạnh, đeo túi hàng hiệu, chau mày:

“Con nói thật nhé, giúp rồi sau này lại đòi nữa à? Em út chứ có phải đứa trẻ con đâu mà cứ ỷ lại mãi thế?”

Con út — My, đang mang bầu, liếc sang hai chị rồi chép miệng:

“Con còn sắp sinh, chẳng dại gì đi gánh nợ người khác đâu bố ạ.”

Tôi nghe từng lời, như dao cứa tim.
Tôi nuốt nghẹn, cố gượng cười:

“Không ai bảo các con cho không. Sau này bán mảnh đất sau vườn bố trả lại. Giờ chỉ cần gấp thôi…”

Lan bật dậy, đập tay xuống bàn:

“Bố nói dễ lắm! Mảnh đất đó đứng tên ai? Bố quên rồi à — năm đó bố chuyển cho thằng Quân! Giờ con giúp xong, sau này nó bán đất chia cho ai?”

Sponsored Ad

Không khí trong nhà nghẹt thở.
Tôi nhìn ba đứa con gái, từng đứa tôi đã bồng bế, nuôi bằng nước mắt và mồ hôi, giờ lại nhìn cha như người xa lạ.

Tôi run rẩy, cười cay đắng:

“Ừ, phải rồi… ba con vịt giời! Bay đi lấy chồng nhà giàu, quên mất thằng em từng chia từng bát cơm, manh áo…”

Hạnh quắc mắt:

“Bố nói thế là xúc phạm! Tụi con có cuộc sống riêng, đâu có nghĩa là vô trách nhiệm!”

Tôi nhìn thẳng, nói chậm rãi từng chữ:

“Vô trách nhiệm không phải vì không cho tiền… mà là vì đã để lòng mình nguội lạnh với máu mủ ruột thịt.”

Cả ba im bặt.
Tôi quay vào buồng, run rẩy lấy ra một túi vải cũ, trong đó là cuốn sổ tiết kiệm 500 triệu đứng tên tôi.

Sponsored Ad

“Bố đâu thiếu tiền… bố chỉ muốn biết, trong ba đứa, có đứa nào còn coi thằng Quân là em mình không.”

Căn nhà im phăng phắc.
Ba gương mặt đờ đẫn, mắt đỏ hoe.
Lan bật khóc, quỳ xuống:

“Bố ơi, tụi con… sai rồi. Tụi con tưởng bố thử lòng, chứ không nghĩ đến lúc thật sự em khổ như vậy…”

Tôi đặt tay lên vai con gái, nước mắt chảy dài:

“Bố chẳng cần tiền. Bố chỉ cần nhìn thấy các con vẫn biết thương nhau, là bố chết cũng yên rồi…”

Một tuần sau, Quân đem trả lại bố cuốn sổ, nói anh đã tìm được người mua lại xưởng, vừa đủ trả nợ.
Ba người chị cùng góp tiền mua lại mảnh đất sau vườn cho bố đứng tên lại.

Hôm đó, ông Dụ ngồi ngoài hiên, nhìn ba cô con gái đang phụ Quân trồng cây, khẽ cười:

“Tiền mất có thể kiếm lại,
nhưng tình thân mà mất đi… có khi cả đời chẳng mua nổi.”

Bạn có thể cũng thích bài viết này