Đám tang mẹ vợ cũ, tôi đến dự thì bất ngờ có một đứa trẻ chạy té vào người. Tôi rụng rời khi thấy rõ mặt đứa bé trai. Trời ơi, thì ra tôi không hề biết chuyện n
Buổi chiều khuất dần sau mái nhà đầy khói nhang, tiếng khóc hòa cùng tiếng tụng kinh nghe như đè nặng trên vai mọi người. Tôi bước vào đám tang mẹ vợ cũ với cảm giác vừa xa lạ vừa thân thuộc. Những đôi mắt hướng về tôi, kẻ thương cảm, kẻ mỉa mai. Không ai nói gì nhưng tôi nghe rõ sự phán xét treo lơ lửng trong không khí.
Một người phụ nữ đứng gần cổng chép miệng: “Ừm, cũng biết đường tới ha.” Người kế bên liếc tôi từ đầu đến chân: “Giờ mới thấy cái mặt. Lúc còn sống thì…” Nửa câu sau bị nuốt lại bằng cái nhún vai đầy ám chỉ. Tôi nghe hết, nhưng chỉ cúi đầu chắp tay, không đáp.
Sponsored Ad
Tôi nhìn thấy Hằng — vợ cũ — đang ngồi bên quan tài mẹ mình, đôi vai run run trong tiếng khóc cố kìm. Khuôn mặt cô gầy đi, nhợt nhạt, trông khác nhiều so với ngày chúng tôi còn sống chung. Ký ức ùa về, khiến lòng tôi tổn thương theo một cách khó tả. Dù đã chia tay nhiều năm, nhìn cô như vậy vẫn khiến tôi nghẹn lại.
Khi tôi còn đang lặng người quan sát, bỗng có tiếng chân chạy loạng choạng. Một đứa bé trai lao vào tôi với lực mạnh đến mức tôi lùi một bước. Tôi chưa kịp phản ứng thì đã nhìn thấy khuôn mặt nó. Và tim tôi như bị bóp nghẹn ngay lập tức.
Sponsored Ad
Đứa bé có đôi mắt giống hệt tôi thời nhỏ, đôi mắt mà mẹ tôi hay nói “nhìn vào là biết con của bà liền”. Tôi ngước nhìn nó, nhưng chân gần như mềm nhũn. Thằng bé giật mình lùi lại, lí nhí: “Chú…con xin lỗi.” Giọng nó non nớt nhưng lại như một nhát dao vào sâu nhất trong lòng tôi.
Ngay lập tức có tiếng xì xào. “Ôi trời, nhìn chằm chằm con nít vậy chi? Giống ai thì giống chứ có gì mà bất ngờ.” Một người đàn ông nói giọng chua chát. Người khác đáp: “Ờ, trùng hợp thôi. Chứ ai mà biết cha nó là ai.” Những câu nói đó khiến cổ họng tôi nóng ran.

Sponsored Ad
Tôi cố giữ bình tĩnh, nhưng tim đập lồng lộc như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Thằng bé chạy đi, để lại tôi đứng lặng như tượng đá. Tôi cảm giác như vừa nhìn thấy chính bản thân mình của mấy chục năm trước — sống lại, bằng xương bằng thịt.
Tôi bước đến thắp hương. Ngọn lửa nhỏ lao lên như phản ứng lại nỗi rối bời trong tôi. Hằng đứng cách vài bước, nhìn thấy tôi thì hơi khựng người, ánh mắt dao động nhanh rồi lại bình thản như cũ. “Cảm ơn anh đã đến,” cô nói nhỏ.
“Dù gì mẹ cũng từng xem tôi như con,” tôi đáp, giọng trầm xuống vì nghẹn. Hằng chỉ gật nhẹ, nhưng rõ ràng trong mắt cô có điều khó nói. Tôi nhìn quanh, không thấy đứa bé đâu nữa. Nỗi thôi thúc như muốn bứt khỏi ngực tôi.
Sponsored Ad
Cuối cùng tôi hỏi thẳng: “Thằng bé… con ai vậy?” Hằng sững lại nửa giây nhưng cố giữ giọng bình thản: “Con tôi.” “Tôi biết là con em. Ý tôi là…” Chưa kịp nói hết, cô đã cắt lời: “Liên quan gì đến anh?”
“Tôi thấy nó… rất giống tôi.” Tôi nuốt khan. Hằng nhìn tôi bằng ánh mắt sắc như dao. “Giống ai thì kệ nó. Anh quan tâm chuyện đó làm gì?”
Xung quanh lập tức dấy lên thêm vài tiếng xì xào. “Lại gây chuyện rồi.” “Không biết lựa thời điểm.” Khói nhang, tiếng người, nỗi căng thẳng — tất cả quấn lấy nhau khiến tôi không thể suy nghĩ mạch lạc.
Tôi nói thấp giọng: “Chúng ta ra sau sân nói chuyện chút được không?” Hằng nhìn tôi, môi mím chặt. Rõ ràng cô đang giằng co. Cuối cùng cô nói: “Được. Ra sau.”
Sponsored Ad
Sau sân lặng thinh chỉ có tiếng gió lật lá xoài. Hằng quay lưng một lúc rồi mới hỏi: “Anh muốn gì?” Tôi hít sâu: “Thằng bé… nó bao nhiêu tuổi?” Hằng nhìn xuống. “Sáu.” Tim tôi gần như ngừng đập.
“Sáu năm…” Tôi lặp lại. “Hằng, sáu năm là trùng với thời điểm chúng ta ly hôn.” Cô cười nhạt, cái cười đầy chua chát. “Anh giỏi tính toán lắm. Biết vậy mà còn hỏi?”
“Hằng, cho tôi biết sự thật.” Tôi nói, giọng gần như run. “Sự thật để làm gì?” Hằng nhìn tôi, đôi mắt đỏ lên. “Anh từng tin tôi khi nào? Ngày đó anh còn nghi ngờ đủ thứ. Giờ anh lại muốn tôi mở lòng?”
Sponsored Ad
“Tôi không muốn cãi,” tôi nói. “Tôi chỉ muốn biết… nó có phải là con tôi không?” Hằng quay đi, bàn tay siết chặt. Hơi một lúc lâu cô mới nói khẽ, rất khẽ, nhưng đủ để tôi nghe: “Phải.”
Đầu tôi choáng váng. Lồng ngực như bị ai đó đập mạnh. Tôi có một đứa con trai… suốt sáu năm mà không hề biết. “Tại sao… không nói tôi biết?” – tôi hỏi trong hơi thở nghẹn lại.
“Tôi không biết mình mang thai cho đến khi đã muộn,” Hằng nói, giọng run rẩy. “Lúc biết thì anh đã bỏ đi. Tôi không có đủ dũng khí để gọi cho anh.” “Em có thể tìm tôi…” tôi nói. Hằng cười nhạt: “Để làm gì? Anh muốn tự do mà.”
Sponsored Ad
Tôi đứng chết lặng. Bao nhiêu giận hờn cũ bỗng dưng trở nên vô nghĩa. Hằng nói tiếp: “Tôi đã nghĩ đến chuyện nói với anh. Nhưng mẹ tôi bảo… thôi bỏ đi, để anh được sống đời anh chọn.” Cô ngước lên, ánh mắt vừa buồn vừa kiệt sức. “Nhưng đó là con tôi.”
“Và cũng là con tôi.” Lần đầu tiên tôi không giấu được nỗi đau trong giọng. “Tôi biết,” Hằng nói. “Nên giờ tôi mới nói sự thật. Nhưng anh đừng làm gì khiến Minh thêm tổn thương.”
Tôi hỏi: “Nó… có biết tôi là ai chưa?” Hằng lắc đầu. “Tôi không dám nói. Tôi sợ nó hy vọng rồi thất vọng.” Câu nói ấy như xoáy một vòng sâu vào tim.
“Tôi muốn gặp nó.” – tôi nói. Hằng giật mình, nhưng sau vài giây, cô gật đầu. “Được. Nhưng anh phải nhẹ nhàng.”
Chúng tôi bước vào nhà. Minh đang ngồi ôm gấu bông ở góc ghế, đôi chân khẽ đong đưa. Khi thấy tôi, nó chớp mắt vài lần rồi nghiêng đầu. “Chú ơi… hồi nãy con làm chú đau không?” Câu hỏi ngây thơ làm tim tôi mềm nhũn.
Tôi quỳ xuống. “Không sao. Chú ổn.” Minh gật gù, rồi hỏi luôn: “Chú tên gì?” Tôi nhìn sang Hằng, cô nhẹ nhàng gật. “Chú tên Khải.” “Tên giống phim,” nó cười. “Con tên Minh.”
Khi mắt nó nhìn thẳng vào tôi, có điều gì đó kéo hai chúng tôi lại gần hơn một cách kỳ lạ. “Chú ơi,” Minh nói. “Con thấy chú giống con lắm.” Tôi cứng người. Hằng đứng sau khẽ thở mạnh.
“Giống ở đâu?” – tôi hỏi. Minh đưa tay sờ mắt mình rồi chỉ mắt tôi. “Giống y chang.” Tôi cố cười nhưng trong lòng dậy sóng.
Hằng ôm lấy nó, kéo ra nhẹ: “Thôi vào phòng với mẹ.” Minh nghe lời, nhưng trước khi đi còn ngoái lại nhìn tôi. Ánh mắt ấy khiến đầu tôi tê dại.
Khi Minh đã đi, Hằng nói: “Anh thấy đó. Nó nhạy lắm. Chỉ cần anh để lộ gì, nó sẽ hiểu.” Tôi đáp: “Vậy chẳng phải nên để nó biết đúng sự thật sao?”
“Tôi chưa sẵn sàng,” Hằng nói. “Anh chỉ mới biết vài chục phút, còn tôi đã trải qua từng ngày một.” Tôi nói: “Hằng… tôi không muốn cướp Minh. Tôi chỉ muốn được là cha nó.”
Gương mặt Hằng dịu lại đôi chút, nhưng vẫn đầy cảnh giác. “Anh nói thì dễ. Nhưng anh có biết sáu năm qua tôi và Minh sống thế nào không?” Tôi im lặng. Cô tiếp: “Tôi không cho phép ai gây thêm biến động cho cuộc sống của nó.”
“Tôi không gây biến động,” tôi nói. “Tôi chỉ muốn bù đắp.” Hằng không trả lời. Nhưng tôi biết cô đang dao động.
Tiếng gọi từ nhà trên cắt ngang cuộc trò chuyện. Hằng quay đi, để lại tôi đứng giữa khung cảnh nghi ngút khói nhang, tim nặng như đá.
Lễ tang kết thúc vào tối muộn. Tôi giúp người ta dọn vài thứ. Minh thỉnh thoảng từ xa nhìn tôi, đôi mắt còn ánh nước. Hằng thì bận rộn tiếp khách, nhưng ánh mắt cô luôn lơ đãng về phía tôi mỗi vài phút.
Khi mọi người đã thưa dần, tôi lại gần và nói: “Tôi muốn đưa hai mẹ con về.” Hằng khựng lại: “Không cần.” “Tôi muốn làm điều gì đó cho con.” – tôi nhấn mạnh. Cô im, rồi gật nhẹ: “Tùy anh.”
Trên đường về, Minh ngồi giữa hai chúng tôi. Nó ôm gấu bông, đầu dựa vào vai mẹ. Lâu lâu nó lại ngước lên nhìn tôi: “Chú Khải, chú làm nghề gì?” Tôi nghẹn họng. “Chú làm xây dựng.” Minh gật gù như ghi nhớ điều gì quan trọng lắm.
Hằng nghiêng đầu xem phản ứng của tôi. Cũng may tôi không nói khác. Minh bỗng hỏi: “Chú có gia đình chưa?” Câu hỏi ấy như khiến cả không gian trong xe dừng lại. Tôi lắc đầu: “Chưa.”
Minh cười nhẹ, nụ cười đẹp đến mức khiến tim tôi hụt một nhịp. “Vậy chú làm bạn với con được không?” Tôi suýt bật khóc tại chỗ. Tôi đáp: “Tất nhiên rồi.”
Hằng nhìn tôi, đôi mắt long lanh nước. Có lẽ cô không ngờ Minh lại mở lòng với tôi nhanh đến vậy.
Khi về đến nhà, Minh chạy vào phòng, để hai chúng tôi đứng ngoài hiên. Gió đêm thổi nhẹ. Hằng nói: “Anh thấy chưa? Nó gắn kết với người khác rất dễ. Tôi sợ nếu nó biết anh là ai, nó sẽ mong đợi quá nhiều.”
Tôi nhìn vào nơi Minh biến mất. “Vậy em định giấu nó đến khi nào?” Hằng im lặng. Tôi tiếp: “Chúng ta đã sai một lần. Đừng để Minh chịu thêm lần nào nữa.”
Hằng nhắm mắt, như đang chống lại một cảm xúc mãnh liệt. “Tôi sợ,” cô nói thật. “Tôi sợ anh lại bỏ đi.” Tôi bước lại gần. “Hằng… tôi sẽ không bỏ đi nữa.”
Cô nhìn tôi lần nữa, thật sâu. “Anh nói được mấy lần. Làm được bao nhiêu?” Tôi giật mình trước câu hỏi ấy. Hóa ra nỗi đau trong lòng cô chưa từng nguôi.
Chúng tôi còn chưa nói hết thì Minh chạy ra, cắt ngang: “Mẹ ơi… chú Khải về chưa?” Hằng quay sang nhìn con. Tôi nhìn hai mẹ con, bỗng thấy rõ ràng hơn bao giờ hết: tôi không thể mất họ thêm lần nào nữa.
Tôi cúi xuống mỉm cười: “Chú về đây, nhưng mai chú đến thăm Minh được không?” Minh sáng bừng mặt: “Dạ được!” Niềm vui của một đứa trẻ sáu tuổi làm lòng tôi ấm lên hoàn toàn.
Hằng nhìn cảnh ấy, đôi mắt như mềm đi. Cô không nói không rằng, chỉ khẽ gật. Và cái gật đầu ấy giống như một cánh cửa khẽ mở.
Từ ngày hôm ấy, tôi đến thăm Minh mỗi ngày. Hằng ban đầu cảnh giác, nhưng dần dần, ánh mắt cô bớt căng thẳng. Tôi giúp đưa Minh đi học, đưa nó đi chơi công viên, mua cho nó những thứ nó thích nhưng không quá phô trương. Minh ngày càng quấn tôi như một điều tự nhiên.
Một buổi chiều, Minh ngồi sau xe tôi, bỗng hỏi: “Chú Khải… nếu con có thêm ba thì sao?” Câu hỏi khiến tôi nghẹn lại. “Con… muốn có ba à?” Minh gật đầu: “Con muốn. Tại vì mấy bạn trong lớp đều có.” Tôi nhìn nó qua gương chiếu hậu, nước mắt muốn trào ra.
Tối đó, tôi nói chuyện thẳng với Hằng. “Đã đến lúc rồi.” Cô nhìn tôi: “Anh chắc chứ?” “Tôi chắc.”
Ngày hôm sau, chúng tôi ngồi xuống nói chuyện với Minh. Tôi nói rất chậm, rất rõ. “Minh à… chú Khải không chỉ là bạn của con.” Thằng bé tròn mắt nhìn tôi. “Chú… là ba con.”
Minh đứng sững vài giây, rồi chạy thẳng đến ôm lấy tôi. Nó khóc, nhưng đó là những giọt nước mắt của hạnh phúc, của sự vỡ òa, của sự tìm thấy nơi thuộc về mình. Tôi ôm lại nó, trái tim run lên như sắp vỡ.
Hằng nhìn cảnh ấy, nước mắt rơi xuống nhưng là nụ cười. Nụ cười hiếm hoi sau bao năm khổ sở.
Từ khoảnh khắc đó, cuộc sống của chúng tôi bắt đầu thay đổi. Minh có cha, Hằng có người san sẻ, và tôi — sau bao năm trống rỗng — tìm lại được một phần bản thân mà tôi tưởng đã mất mãi mãi.
Mùa mưa năm ấy, ba người chúng tôi ngồi cùng nhau ăn tối. Minh vừa ăn vừa khoe chuyện trên lớp. Hằng nhìn tôi, ánh mắt bình yên đến lạ. Tôi đưa tay nắm lấy tay cô dưới bàn. Hằng hơi giật mình, nhưng rồi không rút lại.
Minh ngước lên cười: “Ba mẹ nắm tay kìa!” Hằng đỏ mặt. Tôi bật cười. Nhưng trong nụ cười ấy, có cái gì đó rất thật, rất tròn đầy — như một gia đình đã lành lại sau bao nhiêu đổ vỡ.
Và tôi biết, dù quá khứ từng đau đến mức tưởng như không thể sửa chữa, thì tình yêu dành cho đứa bé sáu tuổi kia đã giúp chúng tôi tìm lại nhau.
Không còn trách móc.
Không còn sợ hãi.
Chỉ còn một mái nhà — nơi tôi, Hằng và Minh bắt đầu lại cuộc đời mới.
‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.
Tôi bỏ lại vợ con để về quê chăm sóc bố mẹ già. Nửa năm sau, bố vợ bất ngờ gọi điện và cho tôi 3 tỷ, khiến tôi ngã ngửa vì lý do quá bất ngờ.
Thuở ấu thơ, Hải thường dậy sớm thấy cha mẹ lầm lũi ngoài đồng. Cha còng lưng gánh rạ, đôi bàn tay chai sần run rẩy, còn mẹ quần quật bên ruộng rau, áo nâu bạc màu ướt đẫm mồ hôi. Cơm nhà nghèo chỉ có rau luộc, bát cá khô nhưng cha mẹ vẫn gắng nhường phần ngon nhất cho con. “Ăn đi cho khỏe, học cho giỏi, sau này thoát khỏi cái cảnh lấm lem này,” mẹ thường vừa gắp thức ăn vừa cười hiền. Những nếp nhăn trên khuôn mặt cha như hằn sâu hơn mỗi lần nhắc đến chuyện học hành của các con.
Ngày Hải nhận giấy báo trúng tuyển đại học, cha lặng người ôm anh vào lòng. Nước mắt cha lăn dài, vừa mừng vừa tủi, giọng nghẹn: “Thế là công sức cha mẹ không uổng rồi.” Hạnh cũng đậu vào trường cao đẳng, cả nhà vui như có hội. Hàng xóm kéo đến chúc mừng, bảo rằng cha mẹ Hải có phúc. Trong lòng anh, một ngọn lửa cháy bùng lên: nhất định phải thành đạt để phụng dưỡng cha mẹ.
Nhưng thành phố không trải hoa hồng. Hải đi học rồi đi làm thêm đủ thứ: phát tờ rơi, bưng bê, phụ hồ, miễn sao có tiền trang trải. Nhiều đêm anh nhịn đói, chỉ uống nước cầm hơi. Hạnh thì yếu đuối, quen cảnh sung túc nên mau mỏi mệt, hay than vãn: “Anh ơi, chắc em chẳng chịu nổi.” Hải chỉ im lặng, nhìn bầu trời tối sẫm, lòng nặng trĩu.
Ra trường, Hải tìm được công việc văn phòng lương khiêm tốn. Anh cố gắng dành dụm, gửi ít tiền về cho cha mẹ, nhưng chẳng đáng bao nhiêu. Hạnh vội vã lấy chồng, người chồng tính tình bạc nhược, công việc bấp bênh. Ngày nào Hạnh cũng gọi điện than: “Anh à, em lấy nhầm người rồi, chồng em chẳng gánh vác được gì.” Hải nghe mà lòng xót xa, bất lực trước số phận của em gái.
Rồi Hải gặp Trinh, cô gái thành phố có gia đình khá giả. Ngày cưới, cha mẹ từ quê lên, mang theo gà, nếp, ít cau trầu quê nhà. Người nhà gái thì xì xào: “Quà quê, quê mùa quá.” Hải nghe rõ từng lời, tim thắt lại nhưng chỉ mỉm cười gượng gạo. Vì yêu Trinh, anh chấp nhận cảnh ở rể, hy vọng sự chăm chỉ sẽ đổi lấy sự tôn trọng.
Nhưng Trinh thường buông lời mỉa mai: “Anh ở nhờ nhà tôi thì phải biết điều.” Mẹ vợ thì nặng nhẹ: “Anh chẳng là gì ở đây, đừng có ý kiến.” Những lời đó như nhát dao đâm vào lòng, nhưng Hải chọn cách im lặng. Anh sợ gia đình lục đục, con cái chứng kiến cảnh cha mẹ cãi vã. Anh gắng chịu đựng, nhẫn nhịn từng ngày.
Một lần Hải bệnh nặng, cha mẹ tức tốc bắt xe lên. Ông bà mang theo ít thuốc Nam, mấy con gà nhà nuôi, lòng đầy lo lắng. Nhưng Trinh đón bằng ánh mắt hờ hững, nói nhạt: “Bố mẹ về quê nghỉ ngơi, ở đây chật chội lắm.” Cha mẹ Hải lặng lẽ nhìn con, ánh mắt chùng xuống, rồi quay về không nói một lời. Từ ấy, ông bà không còn ra thăm nữa.
Tết nào cũng vậy, Hải phải ăn trọn ba ngày bên ngoại mới được về quê. Cha mẹ già mong ngóng dâu cháu nhưng chỉ thấy con trai về vội vàng. “Không sao đâu con, miễn con mạnh khỏe là cha mẹ vui rồi,” mẹ mỉm cười giấu nước mắt. Hải nghe mà ruột gan quặn thắt. Anh biết mình đang bất hiếu nhưng chẳng biết làm gì hơn.
Một lần về quê, hàng xóm kéo anh ra bảo: “Cha mẹ cậu ngoài tám mươi rồi, nhiều lần đau ốm nhờ hàng xóm chăm hộ. Cậu phải nghĩ lại đi, chứ để thế này tội lắm.” Hải nghẹn, môi mím chặt, tim như có ai bóp nghẹt. Câu nói bình dị mà chạm vào tận cùng lương tâm. Đêm đó, anh trằn trọc không ngủ được.
Trở về thành phố, Hải thử thuyết phục vợ: “Anh muốn đón cha mẹ lên, hoặc anh về quê phụng dưỡng.” Trinh trợn mắt: “Người sinh ra em, em còn chưa chăm được, sao phải lo cha mẹ anh?” Mẹ vợ thêm: “Đàn ông ở rể thì chỉ biết lo bên vợ.” Hải nhìn họ, cười buồn, mắt đỏ hoe. Anh hiểu rõ, nếu chần chừ, cha mẹ sẽ chẳng còn bao lâu nữa.
Vậy là Hải quyết định xin nghỉ việc, về quê lo cho cha mẹ. Anh không báo trước cho Trinh, chỉ để lại vài lời nhắn ngắn gọn. Ngày về, cha mẹ ngỡ ngàng nhưng rưng rưng xúc động. “Có con ở bên, cha mẹ còn gì mong hơn,” cha nắm tay anh, mắt rớm lệ. Hải gượng cười, giấu sự thật về vợ, chỉ bảo: “Cô ấy bận việc.”
Ngày nối ngày, anh lo thuốc men, cơm nước, đồng áng. Cha khỏe hơn, ít ngã bệnh, mẹ thì cười nhiều hơn, dáng vẻ như trẻ lại. Hàng xóm khen: “Có Hải về, ông bà khác hẳn.” Hải nghe mà lòng vừa vui vừa xót xa. Anh trách bản thân đã để cha mẹ chịu cảnh cô quạnh quá lâu.
Nửa năm sau, bố vợ gọi: “Ra phố gặp bố, có chuyện quan trọng.” Hải ngập ngừng, lòng đầy băn khoăn nhưng vẫn đi. Không ngờ, Trinh và bố mẹ vợ đã chờ sẵn, gương mặt ai cũng rạng rỡ. Trinh bước đến, giọng nghẹn: “Anh… em nhớ anh.” Hải đứng sững, không biết nên vui hay buồn.
Bố vợ chậm rãi: “Từ ngày con vắng nhà, Trinh không quản nổi hai đứa nhỏ. Chúng cãi mẹ, bỏ học, nguy cơ hư hỏng rất lớn.” Ông thở dài: “Bố mong con đưa vợ con về quê, bố sẽ cho ba tỷ để bắt đầu lại. Bố hiểu ra rồi, gia đình này cần có con, thiếu con sẽ đổ vỡ.” Hải ngồi chết lặng, ngực nhói đau.
Trinh nắm tay anh, giọng run run: “Em xin lỗi vì từng coi thường anh. Giờ em mới thấy anh là điểm tựa của em và các con. Anh đừng bỏ em nữa, chúng ta cùng lo cho cha mẹ, cho con cái.” Hải nhìn vợ, trong mắt trào dâng nỗi thương và cả vết sẹo cũ. Anh khẽ nói: “Không phải vì tiền, mà vì cha mẹ và các con.”
Ngày cả gia đình Hải về quê, cha mẹ mừng rơi nước mắt. Hai đứa nhỏ ríu rít gọi ông bà, căn nhà xưa tràn ngập tiếng cười. Hàng xóm khen: “Thế mới là gia đình.” Hải ngồi bên hiên, nhìn cha mẹ, nhìn con cái, lòng thanh thản. Anh hiểu, sau bao năm lạc lối, cuối cùng mình cũng tìm được con đường đúng.