Vừa bước từ tòa án ra sau khi ly hôn, người đàn ông mừng rỡ ôm nhân tình và lên mặt với người vợ cũ
Người đàn ông bước ra khỏi cổng tòa án với nụ cười tự mãn trên môi. Anh không thèm nhìn người vợ cũ đang đứng đó, đôi mắt vẫn còn ánh ngỡ ngàng và cay đắng. “Cuối cùng cũng xong,” anh thầm nghĩ, rồi hất hàm ra lệnh cho nhân tình đi bên cạnh. Cô gái nắm tay anh, cười nhẹ, ánh mắt rực lửa tự hào.
“Người như cô,” anh hét lên, giọng mỉa mai khắc nghiệt, “vừa tàn tạ vừa không có đầu óc, chỉ có vứt thôi. Để xem không có tôi cô trụ được ở thành phố này bao lâu.” Mỗi từ anh nói như những mũi dao vô hình cắm thẳng vào trái tim người vợ cũ. Cô đứng đó, cứng người, đôi tay run run, không thốt nên lời.
Sponsored Ad
“Cô tưởng tôi cần cô sao?” anh tiếp tục, ánh mắt đầy khinh bỉ. “Thành phố này đâu phải nơi cô có thể làm gì ngoài khóc lóc và tự thương hại bản thân.” Cô vợ cũ nén tiếng thở dài, trong lòng vừa phẫn nộ vừa tuyệt vọng. Một phần cô muốn lao đến, nhưng phần lý trí bảo cô đứng yên, giữ hình ảnh mình trước mắt anh.
Nhưng ngay lúc ấy, một âm thanh vang lên bên đường. Tiếng động cơ gầm rú, lấp đầy không gian tĩnh lặng sau tòa án. Một dàn siêu xe sáng bóng chậm rãi tiến đến, khiến anh đàn ông cứng họng, mắt mở to.

Sponsored Ad
“Em gái, về nhà thôi,” giọng nói trầm ấm, đầy quyền lực vang lên từ chiếc xe đầu tiên. Người đàn ông bước xuống, dáng vẻ nghiêm nghị nhưng vẫn mang nét lịch lãm không thể chối từ. “Ngày xưa anh đã cản rồi mà không nghe lời.”
Người chồng cũ chết điếng, máu gần như đông lại trong huyết quản. Anh nhận ra điều kinh ngạc: cô vợ cũ không hề cô đơn, không hề yếu đuối như anh tưởng. Cô có một người anh giàu có, quyền lực, mà bao lâu nay cô giấu thân phận ấy.
Cô vợ cũ mỉm cười, một nụ cười vừa dịu dàng vừa đầy chiến thắng. “Anh có vẻ ngạc nhiên nhỉ?” cô hỏi, giọng điệu mỉa mai nhưng không quá khích. “Thật ra, tôi không cần anh cũng sống được. Và bây giờ, tôi đã có chỗ dựa thực sự.”
Sponsored Ad
Người đàn ông cũ bước tới, mặt biến sắc. “Cô… cô đã giấu điều này suốt bao lâu? Sao không nói với tôi?” Giọng anh chua chát, pha lẫn tức giận và lo lắng. Anh không hiểu, tại sao cô lại lựa chọn im lặng, khiến anh tưởng rằng cô yếu đuối, dễ bị bỏ rơi.
Người anh của cô cười nhẹ, ánh mắt sắc bén nhìn người đàn ông kia. “Anh không bao giờ có quyền đánh giá em gái tôi. Và cũng đừng nghĩ mình là trung tâm của mọi thứ,” anh nói, giọng trầm nhưng sắc như dao. “Mọi quyết định của cô ấy đều là quyền của cô ấy, không phải của anh.”
Người đàn ông cũ đứng bất động, tim đập thình thịch, ánh mắt hoang mang. Anh vừa mất vợ, vừa mất quyền lực tưởng chừng chắc chắn. Lúc này, mọi sự tự tin và kiêu ngạo anh từng có đều tan biến.
Sponsored Ad
Cô vợ cũ nắm lấy tay anh trai, cảm giác an toàn lan tỏa khắp cơ thể. Trong khoảnh khắc đó, cô nhận ra, cuộc đời mình không còn bị trói buộc bởi những người đàn ông ích kỷ. Cô mỉm cười, mắt long lanh, nhưng bên trong là một niềm vui tràn đầy.
“Anh đã sai,” cô nói, giọng nhẹ nhàng nhưng cứng rắn. “Sai khi nghĩ rằng tôi không sống được nếu thiếu anh. Giờ đây, tôi đã tìm được chỗ đứng của mình, và tôi sẽ không bao giờ quay lại cuộc sống cũ.”
Người đàn ông cũ cắn môi, cảm giác xấu hổ tràn ngập. Anh cúi đầu, không biết nói gì, mắt nhìn vào đôi giày bóng loáng của mình mà tim thì đau nhói. Đây là lần đầu tiên trong đời anh bị hạ nhục một cách hoàn toàn, không phải bởi lời mắng chửi, mà bởi sự tỉnh táo và quyền lực mà anh chưa từng thấy nơi người phụ nữ mình từng ghét bỏ.
Sponsored Ad
Chiếc dàn siêu xe chầm chậm lăn bánh, mang theo sự xa hoa và uy quyền. Người đàn ông cũ đứng đó, bất lực nhìn theo, như thể cả thế giới đang quay lưng lại với anh.
Cô vợ cũ quay sang nhìn anh một lần cuối, đôi mắt sáng rực quyết tâm. “Tạm biệt,” cô nói, giọng điệu thanh thoát, không còn chút cay đắng. “Chúng ta không còn gì với nhau nữa.”
Anh trai cô nhẹ nhàng đặt tay lên vai em gái, một cử chỉ vừa bảo vệ vừa an ủi. “Đúng vậy. Nhưng bây giờ, cô chỉ cần tập trung vào bản thân và tương lai của mình.”
Người đàn ông cũ quay đi, từng bước lặng lẽ, trong lòng tràn ngập cảm giác hối hận và mất mát. Anh nhận ra, những lời mỉa mai, khinh bỉ, tự cao trước đây chỉ là sự yếu đuối ngụy trang.
Sponsored Ad
Cô vợ cũ và anh trai bước vào chiếc xe, ánh mắt cô sáng rực với niềm hi vọng và sự tự tin chưa từng có. Thành phố rộng lớn bỗng trở nên chào đón, như đang mở ra một chương mới trong cuộc đời cô, nơi quyền lực, tình cảm, và tự do hội tụ.
Người đàn ông cũ đứng giữa vỉa hè, ánh mắt trống rỗng, tim như nặng trĩu. Những lời mỉa mai của anh giờ đây quay lại như dao cắt vào lòng. Anh nhìn theo chiếc dàn siêu xe, lòng chua chát: “Cô ấy… cô ấy không cần tôi… nhưng sao lòng tôi lại trống rỗng thế này?”
Nhân tình của anh, vẫn nắm tay anh, cảm nhận được sự lung lay. Cô nhìn anh, giọng lạnh lùng nhưng khinh miệt: “Anh đang thất bại trước một cô gái mà anh từng coi thường sao? Thật nực cười.” Người đàn ông cũ nhíu mày, muốn đáp trả, nhưng ngôn từ cứ nghẹn lại nơi cổ họng.
Sponsored Ad
Cô vợ cũ và anh trai dừng xe trước một tòa nhà sang trọng. Bước xuống, cô hít một hơi sâu, cảm nhận không khí tự do lan tràn khắp cơ thể. “Cuối cùng cũng được sống đúng với bản thân mình,” cô thì thầm. Trong ánh mắt cô có sự tự tin chưa từng thấy, pha lẫn chút niềm vui chiến thắng thầm lặng.
Anh trai cô đặt tay lên vai em gái, nụ cười ấm áp trên môi. “Chúng ta sẽ cùng nhau đi tiếp. Không ai có thể bắt em quay lại con đường cũ.” Giọng anh trầm nhưng chắc chắn, mang theo sự bảo vệ tuyệt đối. Cô cảm nhận được niềm an toàn chưa từng có, trái tim cô bắt đầu mềm lại sau bao năm chịu áp lực và tổn thương.
Còn phía người đàn ông cũ, anh dần bước vào căn phòng trống trong tòa nhà đối diện, cảm giác cô đơn như vây lấy. Anh thử gọi điện cho cô, nhưng dòng tin nhắn bị bỏ lửng: không hồi âm. “Có lẽ… tôi đã mất tất cả,” anh thầm nghĩ, và lần đầu tiên nhận ra sự hối hận thật sự.
Nhưng cô vợ cũ đâu có quá khích. Cô không muốn trả thù, chỉ muốn sống cuộc đời của riêng mình. Cô mỉm cười, hướng mắt ra cửa sổ nhìn thành phố lung linh ánh đèn. “Tôi sẽ không bao giờ quay lại với những gì đã qua. Tôi xứng đáng hạnh phúc,” cô tự nhủ.
Nhân tình cũ của chồng, đứng ngoài kia, nhìn cảnh tượng qua cửa kính. Trong lòng cô bất giác thấy sợ hãi: “Có lẽ mọi sự tính toán của tôi đều vô nghĩa trước quyết tâm của cô ấy.” Cô hiểu rằng không thể dùng mánh khóe hay chiêu trò để khuất phục một người đã tìm thấy sức mạnh nội tâm.
Người đàn ông cũ bước ra ngoài, ánh mắt căng thẳng, tìm cách tiếp cận cô. “Cô… chúng ta… tôi muốn nói chuyện,” anh nói, giọng trầm khàn. Nhưng cô quay đi, nụ cười nhàn nhạt trên môi: “Không cần nữa. Chúng ta đã hết duyên.”
Anh thở dài, ánh mắt ngấn lệ. Lần đầu tiên, anh thấy rõ rằng sự ích kỷ và kiêu ngạo của mình đã trả giá quá đắt. Trái tim anh trống rỗng, còn bản thân thì mất đi niềm tin vào quyền lực của mình.
Cô vợ cũ ngồi xuống, nhắm mắt một chút, thở dài nhưng không còn mệt mỏi. Mọi áp lực, mọi dằn vặt trước đây đều tan biến. Cô nhận ra rằng cuộc đời này là của cô, không ai có quyền áp đặt hay đánh giá. “Mình sẽ làm mọi thứ mình muốn. Và hạnh phúc sẽ không còn là giấc mơ,” cô tự nhủ.
Một tuần sau, cô và anh trai mở một công ty nhỏ, nơi họ có thể tự do làm việc, tự do sáng tạo và phát triển. Mỗi bước đi đều mang theo sự tự tin và kinh nghiệm sống. Cô nhận ra rằng chính thử thách, áp lực và sự phản bội trước đây mới khiến cô mạnh mẽ đến thế.
Người đàn ông cũ, sau những ngày thất vọng, bắt đầu nhìn nhận lại bản thân. Anh tìm thấy một công việc nhỏ, học cách tôn trọng người khác và đặc biệt là trân trọng những gì mình từng coi thường. Mỗi ngày, anh nhìn vào gương, nhắc nhở mình: “Đừng bao giờ kiêu ngạo và đánh giá người khác.”
Một buổi chiều, cô vợ cũ đứng trên ban công, ánh nắng chiếu vào tóc cô, mặt rạng rỡ nụ cười. Anh trai cô đứng cạnh, nhìn em gái bằng ánh mắt đầy tự hào. “Em đã vượt qua tất cả,” anh nói, giọng trầm ấm. Cô gật đầu, cảm giác hạnh phúc lan tỏa khắp cơ thể.
Cuối cùng, mọi mâu thuẫn, đau khổ và thử thách đều dẫn đến một kết thúc có hậu. Cô vợ cũ không chỉ tìm lại tự do, mà còn tìm thấy sức mạnh bên trong, người anh trai luôn bên cạnh và một cuộc sống xứng đáng với chính mình. Người đàn ông cũ, dù đau khổ, cũng học được bài học quý giá: rằng không ai là trung tâm vũ trụ, và lòng kiêu ngạo chỉ đem lại cô đơn.
Câu chuyện khép lại với hình ảnh cô vợ cũ cười rạng rỡ, nhìn thành phố rộng lớn phía trước. Ánh nắng cuối ngày chiếu sáng, như báo hiệu một chương mới tràn đầy hy vọng, tự do và hạnh phúc.
‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.
Theo lời thúc giục của chị ruột, cô gái đoạn tuyệt tình cũ để chấp nhận cuộc hôn nhân cùng một người giàu có. Trong ngày cưới, lượng vàng bạc trang sức nhà chồng trao tặng nhiều đến mức khiến cô hoa mắt, tin chắc rằng đây chính là tấm vé an nhàn đến hết cuộc đời. Thế nhưng, khi màn đêm buông xuống, một sự thật kinh hoàng và một kế hoạch được che giấu đã bị phanh phui, khiến gương mặt cô dâu trẻ lập tức trở nên trắng bệch vì sợ hãi…
CHƯƠNG 1: HÔN LỄ TRONG MƠ
Cả con hẻm nhỏ hôm nay rộn ràng hẳn lên. Cờ hoa, bàn ghế, loa đài, bóng bay… đâu đâu cũng thấy màu đỏ rực của hạnh phúc. Người ta nói nhà ông Tư Đạt ở đầu xóm “trúng mối lớn”, gả được cô con gái út – Hân – cho một người đàn ông giàu có trên thành phố. Mọi người xì xào: “Con nhỏ đó số hưởng thiệt, mới hai mươi sáu mà lấy chồng thành đạt, nghe đâu có mấy chiếc xe hơi tới rước dâu!”
Hân ngồi trong phòng trang điểm, gương mặt cô được phủ một lớp phấn nhẹ, đôi môi đỏ mọng. Vẻ đẹp của cô ngày hôm nay khiến ai nhìn cũng phải xuýt xoa. Nhưng trong đáy mắt, chẳng ai nhận ra có chút gì đó chông chênh, hẫng hụt.
“Em đẹp lắm đó, Hân à,” giọng chị gái cô – Ngọc – vang lên, vừa nhìn vừa cười. “Nhớ nghe lời chị, đừng dại dột nghĩ tới mấy chuyện cũ. Người ta giàu, tử tế, biết lo cho em. Chứ thằng Tuấn kia thì có gì đâu, làm công nhân, tiền tháng ba cọc ba đồng, lấy nó rồi em khổ cả đời.”
Hân mím môi. Chị Ngọc lúc nào cũng nói vậy, suốt mấy tháng nay, mỗi ngày đều nhắc đi nhắc lại chuyện đó. Tuấn – người yêu cũ của Hân – là chàng trai hiền lành, chăm chỉ, thương cô thật lòng. Họ yêu nhau bốn năm, dự định sang năm cưới. Nhưng khi Hân mang chuyện đó nói với chị, Ngọc cười khẩy:
“Yêu mà không có tiền thì tình yêu đó cũng sớm chết thôi. Em coi chị nè, sống khổ sở với ông chồng công nhân mười năm, giờ mới hiểu: chỉ có tiền mới giữ được nụ cười. Chị không muốn em đi lại vết xe đổ.”
Những lời đó như từng nhát dao cắt vào lòng Hân. Cô đã khóc nhiều đêm, nhưng rồi vì áp lực từ cha mẹ, vì những lời khuyên đầy lý trí của chị, cô gật đầu chấp nhận. Người đàn ông đến hỏi cưới – ông Phong – hơn cô gần hai mươi tuổi, từng làm chủ công ty vật liệu xây dựng. Ông ta ăn nói lịch sự, bề ngoài chững chạc, lại có vẻ hết lòng với cô. Gia đình ông còn hứa tặng vàng, nhà, xe – khiến ai cũng trầm trồ.
Hân nghĩ, thôi thì có lẽ chị nói đúng. Biết đâu, sau này cô cũng sẽ hạnh phúc theo cách riêng.
Tiếng kèn tây, trống múa vang lên ngoài ngõ. Ngọc khẽ chỉnh lại khăn voan cho em, cười rạng rỡ:
“Đi thôi em. Hôm nay là ngày em đổi đời.”
Hân khẽ gật đầu, bước ra ngoài trong tiếng hò reo chúc phúc. Đoàn xe rước dâu đậu dài trước cổng. Ông Phong mặc vest xám, mái tóc điểm bạc, nụ cười tươi nhưng ánh mắt sâu thẳm. Ông bước tới, nhẹ nhàng nắm tay cô:
“Về với anh nhé.”
Cô khẽ gật đầu. Trong lòng vẫn còn nhoi nhói.
Đám cưới tổ chức linh đình ở một nhà hàng sang trọng bậc nhất thành phố. Mọi thứ lung linh như trong mơ: hoa tươi phủ kín lối đi, nhạc du dương, quan khách đông nghẹt. Ai cũng trầm trồ trước cảnh tượng: cô dâu trẻ trung xinh đẹp bên cạnh chú rể thành đạt lịch lãm.
Đến nghi thức trao lễ, mẹ chú rể đích thân đeo cho Hân từng vòng vàng, từng chuỗi kiềng sáng rực. Ánh đèn phản chiếu làm cả khán phòng lóa lên. Ngọc ngồi ở bàn nhà gái, mắt sáng long lanh, ghé tai nói với mẹ:
“Thấy chưa mẹ, con nói rồi mà. Nhà người ta sang trọng lắm. Em Hân sướng rồi đó.”
Mẹ Hân lau nước mắt, vừa mừng vừa xúc động. Còn Hân, cô nhìn những món trang sức nặng trĩu trên cổ tay, trong lòng có chút ngỡ ngàng. Mọi thứ đến nhanh và rực rỡ quá, khiến cô không kịp phân biệt đâu là thật, đâu là mộng.
Tiệc cưới kéo dài đến tối. Ai cũng chúc phúc, ai cũng bảo cô “đúng là số may”. Ngọc càng hãnh diện hơn, cứ khoe với mọi người rằng chính chị là người “dắt mối” cho đám cưới này. Còn Hân, mỗi lần cười đáp lễ, trong lòng cô lại thấy mình như người đứng ngoài chính cuộc đời mình.
Khi tiệc nhà gái tan, Hân theo chồng về nhà riêng của ông Phong ở quận ven đô – một căn biệt thự lớn với tường trắng, cổng sắt đen, bên trong có hồ cá và vườn hoa hồng. Tất cả đều như trong cổ tích. Ông Phong nhẹ nhàng nắm tay cô bước vào, nụ cười vẫn ấm áp:
“Từ nay, đây là nhà của em.”
Cô khẽ đáp:
“Em… cảm ơn anh.”
Đêm tân hôn. Ánh đèn vàng dịu phủ lên căn phòng rộng. Hân thay bộ váy trắng, ngồi chờ chồng trong lòng hồi hộp xen lẫn lo lắng. Cô không biết phải bắt đầu cuộc sống mới này thế nào. Phong thì vừa nói có cuộc điện thoại gấp, bước ra ban công nghe.
Cánh cửa khép hờ, gió thổi làm tấm rèm khẽ lay động. Hân định không chú ý, nhưng rồi giọng ông Phong vang lên, trầm và gấp gáp:
“Anh nói rồi, tôi sẽ trả trong tuần này. Đám cưới xong là tôi có tiền… Ừ, đúng, tiền sính lễ nhà gái đưa, với ít vàng nữa. Anh ráng đợi vài hôm.”
Hân sững người. Cô tưởng mình nghe nhầm. Nhưng tiếng của ông vẫn tiếp tục, nhỏ hơn, căng thẳng hơn:
“Không, đừng đến nhà. Tôi đang sắp xếp. Lần này tôi không lừa anh đâu… tôi cần ít thời gian. Ừ, tôi biết, tôi phá sản, nhưng tôi sẽ gỡ lại được. Cưới con bé này cũng vì thế thôi.”
Tim Hân như ngừng đập. Cô ngồi chết lặng, bàn tay run rẩy. Mỗi chữ, mỗi tiếng lọt vào tai cô như lưỡi dao cứa sâu. “Cưới con bé này vì thế thôi”… nghĩa là sao? Nghĩa là cô chỉ là công cụ để trả nợ?
Ông Phong nói thêm vài câu, rồi cúp máy. Ông thở dài, quay vào phòng. Thấy Hân ngồi lặng im, ông cười nhẹ:
“Sao thế em? Mệt à?”
Cô nhìn ông, môi run run:
“Anh… nãy anh nói chuyện điện thoại với ai vậy?”
Ông hơi khựng lại, rồi cười trấn an:
“À, đối tác làm ăn thôi. Không có gì đâu, em đừng để tâm.”
“Nhưng… em nghe anh nói chuyện… về nợ nần…” – giọng Hân yếu ớt, như không dám tin vào điều mình vừa nghe.
Ông Phong im lặng một thoáng, rồi bật cười, nụ cười gượng gạo:
“Em nhạy cảm quá. Doanh nhân ai mà chẳng có lúc vay mượn làm ăn. Em yên tâm, nợ là chuyện nhỏ, anh lo được hết.”
Hân cúi đầu. Nước mắt rơi lã chã.
Cô nhớ tới Tuấn – người từng chở cô đi làm bằng chiếc xe máy cũ, từng hứa sẽ dành dụm tiền cưới cô bằng chính đôi tay mình. Khi ấy, cô từ chối anh, nói rằng cô cần một tương lai ổn định hơn. Giờ đây, cô mới hiểu “ổn định” không phải lúc nào cũng đi cùng với “thật lòng”.
Phong thấy cô im lặng thì thở dài, rót ly rượu đưa tới:
“Em đừng suy nghĩ nhiều. Anh hứa sẽ cho em cuộc sống sung sướng, chỉ cần em ngoan, nghe lời anh là được.”
Cô không nói gì. Trong lòng trào lên một nỗi tủi hờn không tên.
Khi ông Phong đi tắm, cô đứng dậy, tháo từng món vàng trên người xuống. Đưa lên ánh đèn, cô sững sờ – lớp ánh kim không sáng lấp lánh như lúc ở lễ đường mà nhợt nhạt, sần sùi lạ thường. Cô khẽ gõ nhẹ vào, tiếng kêu đục chứ không trong. Linh cảm dấy lên. Hân mở hộp trang sức khác ra, tim cô thắt lại – đa phần đều là vàng giả, phông bạc, chỉ vài chiếc thật lẫn lộn.
Cô ngồi phịch xuống giường, nước mắt trào ra. Cả một đám cưới xa hoa, cả đống “vàng” mà ai cũng ngưỡng mộ, hóa ra chỉ là màn kịch che giấu sự thật. Cô bị lừa – không chỉ bởi người chồng mới, mà cả bởi chính niềm tin của mình.
Ông Phong bước ra, thấy cô đang khóc, vội đến gần:
“Em làm sao thế?”
Cô ngẩng lên, giọng nghẹn:
“Những món này… là vàng giả, đúng không anh?”
Ông Phong thoáng biến sắc, rồi trấn tĩnh:
“Em biết làm gì? Mấy cái đó chỉ là lễ nghi, ai mà kiểm tra từng món. Em đừng quan trọng hóa.”
“Anh nói vậy là sao?” – giọng cô cao hơn, run rẩy. “Anh cưới em vì tiền, vì món sính lễ, phải không?”
Ông Phong không trả lời ngay, chỉ thở dài, ánh mắt mệt mỏi:
“Em không hiểu đâu. Anh từng có tất cả, nhưng chỉ một cú ngã, mất sạch. Anh cần vốn để làm lại, và đám cưới này… là cách duy nhất. Nhưng anh không có ý làm hại em. Nếu em ở bên anh, anh hứa sẽ bù đắp.”
Hân lùi lại, nước mắt ướt đẫm mặt.
“Anh có biết mình vừa nói gì không? Bù đắp cho một cuộc hôn nhân được mua bằng dối trá à?”
Phong im lặng. Ánh đèn vàng hắt lên gương mặt ông, lộ rõ vẻ mệt mỏi và cay đắng.
“Anh xin lỗi. Nhưng chuyện cũng đã rồi. Ngày mai, mọi người sẽ nhìn em như người phụ nữ hạnh phúc, em nên giữ thể diện cho cả hai đi.”
Hân cười cay đắng. “Thể diện ư? Còn lòng tự trọng của em thì sao?”
Cô xoay người, bước ra khỏi phòng, bỏ mặc tiếng ông Phong gọi lại. Gió đêm lạnh buốt quất vào mặt, làm nước mắt càng thêm rát. Hân ngẩng nhìn bầu trời mịt mù, cảm thấy mọi thứ quanh mình như sụp đổ.
Tất cả ánh đèn, tiếng chúc tụng, những chiếc kiềng sáng chói… đều là ảo ảnh. Cô bỗng nhận ra mình đã đánh mất thứ quý giá nhất – lòng tin và tình yêu thật sự.
Trong màn đêm tĩnh mịch, cô khẽ tự hỏi:
“Nếu có thể quay lại… liệu mình có dám chọn lại?”
CHƯƠNG 2: SỰ THẬT SAU TẤM MÀN NHUNG
Buổi sáng đầu tiên sau đám cưới, Hân thức dậy trong căn phòng rộng lớn nhưng lạnh lẽo đến rợn người. Ánh nắng lọt qua khung cửa sổ, chiếu lên nền gạch trắng loang lổ, phản chiếu những dải ánh sáng chập chờn. Cô nhìn quanh, mọi thứ đều hoàn hảo – giường lớn, rèm nhung, bàn trang điểm, tủ gỗ bóng loáng – nhưng trong lòng, chỉ có một cảm giác trống rỗng đến nghẹn.
Ông Phong không còn trong phòng. Trên bàn chỉ có mảnh giấy viết vội:
“Anh có việc phải đi từ sáng sớm. Em cứ nghỉ ngơi. Chiều anh về.”
Chữ viết nguệch ngoạc, vội vàng. Hân nhìn dòng chữ ấy, lòng tràn ngập một cảm giác vừa chua chát vừa hoang mang. Cô nhớ lại những lời ông nói đêm qua, từng câu, từng chữ như vết dao cứa vào lòng.
“Anh cưới em để có tiền trả nợ.”
“Em nên giữ thể diện cho cả hai.”
Thể diện. Hai chữ ấy vang vọng mãi trong đầu. Cô bước đến gương, nhìn chính mình – người con gái vừa hôm qua còn được khen là “sướng nhất xóm”, nay thấy gương mặt trong gương hốc hác, đôi mắt sưng đỏ. Cô khẽ bật cười, một nụ cười không thành tiếng.
Buổi chiều, Phong trở về, khuôn mặt ông hốc hác, áo sơ mi nhăn nhúm. Thấy Hân đang dọn bàn, ông khẽ nói:
“Em đừng giận anh nữa. Mọi chuyện rồi sẽ ổn. Chỉ cần ít thời gian, anh sẽ làm lại được.”
Hân lặng lẽ nhìn ông.
“Anh định làm lại bằng cách nào? Khi anh đã không còn gì thật sự trong tay?”
Phong thoáng khựng, rồi cười gượng:
“Anh vẫn còn kinh nghiệm, vẫn còn mối quan hệ. Với lại… có em bên cạnh, anh tin mình sẽ có động lực.”
“Còn nợ?” – cô hỏi thẳng. “Anh có định nói thật cho em biết không?”
Ông thở dài, rồi gục xuống ghế, giọng trầm thấp:
“Anh vay ngân hàng, rồi vay ngoài. Hơn hai tỷ. Khi dự án đổ bể, anh mất hết. Nhà cửa, xe cộ, công ty… tất cả đã bị siết. Căn nhà này cũng không phải của anh – là nhà người bạn đứng tên cho anh ở tạm.”
Tim Hân nhói lên.
“Thế còn đám cưới? Những thứ xa hoa hôm đó?”
Phong im lặng. Cô hiểu câu trả lời không cần nói ra.
“Anh… đã mượn tiền để tổ chức, đúng không?” – giọng cô run rẩy.
“Anh phải giữ thể diện,” Phong nói, mắt nhìn xa xăm. “Nếu không, ai tin anh làm ăn nữa? Anh cần người bên cạnh để mọi người thấy anh vẫn ổn, để còn có cơ hội gỡ lại.”
Hân nhìn ông thật lâu, rồi quay mặt đi.
“Vậy là em chỉ là một phần trong kế hoạch của anh.”
Phong định bước tới, nhưng cô lùi lại, giọng nghẹn ngào:
“Anh có biết em đã đánh đổi những gì để đến với anh không? Em đã bỏ người em yêu, chỉ vì tin rằng lấy anh, em sẽ có một cuộc sống yên ổn. Nhưng hóa ra, em chỉ là cái vỏ để anh mượn tạm lòng tin thiên hạ.”
Không khí nặng trĩu. Phong cúi đầu, không biện minh. Trong đôi mắt ông, thoáng qua một chút gì đó – có thể là hối hận, cũng có thể là bất lực.
Những ngày sau đó, căn nhà lớn dần trở nên ảm đạm. Phong ít về, thường ra ngoài từ sáng sớm và trở lại lúc khuya. Hân sống trong căn biệt thự mà người ta từng trầm trồ, giờ thấy từng bức tường như đang nuốt lấy mình.
Hàng xóm xung quanh ít người lui tới. Ai cũng nghĩ cô là “phu nhân giàu có”, không ai biết bên trong ngôi nhà ấy, mọi thứ đang dần rã mục. Có những buổi chiều, Hân ngồi bên cửa sổ, nhìn những đứa trẻ hàng xóm chơi đùa, tiếng cười của chúng khiến tim cô nhói lên – đơn giản mà bình yên, còn cô thì không.
Một buổi tối, Phong về muộn, người nồng nặc mùi rượu. Ông vứt chìa khóa lên bàn, ngồi phịch xuống ghế:
“Em không hiểu đâu, Hân à. Làm ăn bây giờ khó lắm. Không có tiền thì người ta coi thường.”
Cô dọn chén đũa, giọng bình thản:
“Có khi nào anh nghĩ, chính vì anh cứ chạy theo thể diện mà đánh mất tất cả không?”
Phong bật cười, cười khan:
“Thể diện là cái còn lại duy nhất của anh. Không có nó, anh chẳng là gì cả.”
Cô ngẩng lên, nhìn thẳng vào ông:
“Còn em thì sao? Trong cái ‘thể diện’ đó, anh có bao giờ nghĩ đến em không?”
Ông im lặng. Ánh đèn vàng làm bóng ông đổ dài trên nền gạch, lặng lẽ và nhòe nhoẹt. Hân quay đi, lau nước mắt.
Vài tuần trôi qua, nợ nần của Phong ngày càng chồng chất. Điện thoại đòi nợ gọi đến liên tục. Có lần, Hân đang ở nhà thì mấy người lạ đến gõ cửa. Họ nói giọng gằn gằn:
“Ông Phong có ở đây không? Bảo ông ra mà nói chuyện. Không trả nợ thì đừng trốn.”
Hân sợ hãi, phải gọi cho Phong. Ông vội vàng chạy về, nói nhỏ với cô:
“Em cứ bảo không biết gì. Anh lo được.”
Nhưng sau khi bọn họ đi, cô nhìn ông – khuôn mặt nhợt nhạt, ánh mắt hoảng hốt – và biết rằng, ông chẳng còn “lo” được gì nữa. Mọi thứ chỉ là cố bám víu.
Cô bắt đầu nghĩ đến việc làm lại. Không thể sống mãi như thế. Một buổi sáng, cô đến trung tâm tìm việc, nộp đơn xin làm nhân viên văn phòng. Lúc đầu, Phong phản đối dữ dội:
“Em là vợ anh, đâu cần ra ngoài kiếm tiền. Ở nhà giữ thể diện cho anh là được rồi.”
Cô nhìn ông, cười nhạt:
“Anh giữ thể diện đủ rồi, giờ để em giữ cuộc sống của mình.”
Sau cùng, ông đành im lặng.
Công việc của Hân không cao sang gì – nhập dữ liệu cho một công ty nhỏ – nhưng nó cho cô cảm giác được sống, được tự mình đứng lên. Dù đồng lương ít ỏi, nhưng đó là tiền thật, do chính tay cô làm ra, khác hẳn với những món “vàng giả” trong hôn lễ kia.
Mỗi sáng cô dậy sớm, đón xe buýt, ăn cơm hộp mang theo. Mấy chị cùng làm quý cô vì tính hiền, siêng năng. Không ai biết cô là “cô dâu nhà giàu” từng lên báo, chỉ biết cô là người phụ nữ có ánh mắt buồn, nhưng luôn cố gắng mỉm cười.
Một buổi trưa, trong lúc đang ăn, Hân vô tình lướt điện thoại, thấy tin một doanh nghiệp phá sản – tên chủ là Trần Minh Phong. Tim cô thắt lại. Bài báo ghi rõ: “Sau nhiều khoản nợ không trả được, ông Trần Minh Phong chính thức tuyên bố phá sản, tài sản bị tịch biên.”
Cô không ngạc nhiên. Chỉ thấy lòng mình bình lặng lạ thường. Có lẽ, cô đã khóc đủ rồi.
Tối đó, Phong về trong bộ dạng tiều tụy. Ông ngồi xuống ghế, mắt nhìn trân trân vào khoảng không.
“Họ tịch thu hết. Anh… chẳng còn gì.”
Hân đứng lặng một lúc rồi rót cho ông ly nước, đặt trước mặt.
“Anh vẫn còn bản thân mình,” cô nói nhỏ. “Chỉ khi anh ngừng tự lừa dối, mọi chuyện mới có thể bắt đầu lại.”
Ông ngẩng lên, nhìn cô – người phụ nữ trẻ mà ông từng nghĩ chỉ biết an phận. Giờ đây, ánh mắt cô sáng, kiên định.
“Em không trách anh sao?” – ông khàn giọng.
“Em có,” cô đáp. “Nhưng trách cũng chẳng thay đổi được gì. Em chỉ mong anh đừng tiếp tục lấy dối trá làm chỗ dựa.”
Phong cúi đầu, lặng im rất lâu. Rồi ông nói khẽ:
“Anh xin lỗi. Anh đã để em chịu quá nhiều tổn thương.”
Cô không nói gì, chỉ quay ra ngoài hiên. Gió thổi qua vườn hồng, những cánh hoa rụng tả tơi. Hân nhìn những cánh hoa ấy, chợt thấy mình cũng từng như thế – bị cuốn vào một cơn gió hào nhoáng, rồi rơi xuống giữa đất lạnh.
Một tháng sau, Phong rời đi. Ông nói muốn sang tỉnh khác, làm lại từ đầu, không muốn kéo cô theo vào những rắc rối nữa. Trước khi đi, ông để lại cho cô tờ giấy ly hôn đã ký sẵn và một bức thư.
Trong thư, ông viết:
“Anh không xứng đáng với em. Tất cả những gì anh làm, dù vì lý do gì, cũng đã khiến em tổn thương. Nếu có kiếp sau, anh chỉ mong được gặp em khi mình còn là người tử tế.
Hãy sống tốt, Hân à.”
Cô đọc đi đọc lại, nước mắt rơi ướt đẫm trang giấy. Nhưng lần này, cô không đau đớn như trước. Chỉ có một cảm giác nhẹ nhõm, như trút được tảng đá đè trên ngực.
Thời gian trôi đi. Hân thuê một căn phòng nhỏ gần chỗ làm, tiếp tục công việc cũ. Cô vẫn hay bị mọi người hỏi:
“Em đẹp thế, sao chưa thấy ai đưa đón?”
Cô chỉ cười, không giải thích. Người ta đâu biết, có những vết thương chỉ lành khi ta học được cách đứng vững bằng chính đôi chân mình.
Một chiều, cô tan làm, đi ngang qua tiệm vàng. Bên trong, một cặp đôi trẻ đang chọn nhẫn cưới, ánh mắt họ nhìn nhau đầy thương yêu. Cô mỉm cười, rồi bất giác chạm tay vào cổ – nơi từng đeo đầy vàng giả ngày nào.
Giờ đây, cô chẳng cần vàng, chỉ cần một tấm lòng thật.
Trên đường về, gió mát thổi qua, Hân ngẩng mặt nhìn trời, khẽ nói với chính mình:
“Em đã tỉnh mộng rồi, nhưng không hối hận. Vì ít nhất, em đã học được cách yêu thương bản thân.”
CHƯƠNG 3: NGÀY TRỞ LẠI
Ba năm trôi qua kể từ ngày Hân rời khỏi căn biệt thự ấy.
Mọi thứ trong cuộc đời cô dần trở lại nhịp bình thường – giản dị, yên ắng nhưng bình an.
Cô vẫn làm công việc văn phòng, đôi khi nhận thêm việc tự do buổi tối để trang trải. Cuộc sống tuy không dư dả nhưng cô thấy nhẹ nhõm, vì mỗi đồng kiếm được đều là mồ hôi thật, không phải là ảo ảnh của những chiếc vòng vàng giả ngày nào.
Căn phòng trọ của cô nhỏ, chỉ vừa đủ đặt một chiếc giường, một bàn gỗ và mấy chậu hoa cúc trên bệ cửa sổ. Mỗi sáng, cô pha tách cà phê, nhìn mặt trời lên sau những mái nhà tôn. Cuộc đời giản dị ấy khiến cô thấy lòng mình yên hơn bao giờ hết.
Người trong xóm gọi cô là “chị Hân hiền”, ai cũng quý. Thỉnh thoảng, các bà hàng xóm nhờ cô trông cháu, hoặc cùng nấu cơm khi có giỗ chạp. Cô chưa từng kể về quá khứ. Với mọi người, cô chỉ là một phụ nữ đã ly hôn, sống lặng lẽ, tự lập và tử tế.
Một buổi sáng, khi đang ngồi trong quán cà phê đầu ngõ, Hân nghe giọng quen vang lên phía sau:
“Cho tôi ly đen đá, ít đường.”
Cô giật mình. Giọng nói ấy, dù đã ba năm không nghe, vẫn khiến tim cô khẽ rung. Cô quay lại – và sững sờ.
Tuấn đứng đó, dáng cao, rám nắng, gương mặt có thêm vài nếp thời gian. Anh mặc áo sơ mi giản dị, tay cầm cặp hồ sơ. Khi ánh mắt họ chạm nhau, anh thoáng ngỡ ngàng, rồi mỉm cười:
“Hân… là em sao?”
Cô khẽ gật, lòng bối rối.
“Anh… anh khỏe không?”
“Khỏe,” – Tuấn đáp, giọng chậm rãi. – “Anh về quê mấy năm nay, làm cho công ty xây dựng nhỏ. Giờ có việc lên thành phố, không ngờ lại gặp em ở đây.”
Cô cười, một nụ cười vừa vui vừa ngượng. Cả hai ngồi xuống bàn, giữa không khí ngập ngừng, đầy kỷ niệm cũ.
Tuấn nhìn cô, ánh mắt hiền như ngày xưa:
“Em gầy đi nhiều. Cuộc sống không dễ phải không?”
Cô mỉm cười, lắc đầu:
“Không dễ, nhưng bình yên. Em không còn sợ mất mát nữa.”
Anh im lặng một lúc, rồi nói nhỏ:
“Hôm em cưới… anh có tới, nhưng chỉ đứng ngoài. Anh không dám vào. Thấy em đeo vàng, anh nghĩ chắc em hạnh phúc rồi. Giờ nghĩ lại, hóa ra đâu phải cứ nhiều vàng là sung sướng.”
Cô cúi mặt. Lời anh nói nhẹ như gió, nhưng chạm sâu vào vết thương đã lành.
“Em sai, Tuấn à,” – cô nói khẽ. – “Em đã chọn vật chất, để rồi đánh mất người thật lòng nhất với mình.”
Anh mỉm cười, không trách, chỉ nói:
“Không ai tránh khỏi sai lầm. Quan trọng là sau đó, mình sống thế nào.”
Hân ngước nhìn, thấy trong mắt anh không còn oán trách, chỉ có sự bao dung lặng lẽ. Bỗng nhiên, cô cảm thấy lòng mình dịu lại.
“Cảm ơn anh,” – cô nói. – “Vì vẫn còn đối xử tốt với người từng làm anh tổn thương.”
Tuấn chỉ khẽ lắc đầu:
“Anh chưa bao giờ giận em. Chỉ mong em hạnh phúc.”
Từ hôm đó, họ thỉnh thoảng gặp nhau. Khi thì cùng ăn trưa, khi thì anh giúp cô sửa cái ổ điện hỏng, hoặc chở cô đi chợ đầu mối mua đồ. Mọi thứ nhẹ nhàng, tự nhiên, không còn những lời hứa, chỉ còn sự lặng lẽ quan tâm.
Càng gần Tuấn, Hân càng nhận ra, có những thứ không phải thời gian trôi đi là mất. Có những người dù đã bị ta buông tay, vẫn lặng lẽ đứng đợi ở một nơi, chỉ mong ta biết cách quay về.
Một chiều mưa, cô và Tuấn trú tạm dưới mái hiên tiệm tạp hóa. Gió lạnh thổi qua, nước tạt vào hai người. Tuấn cởi áo khoác khoác lên vai cô, giọng anh trầm ấm:
“Hân này… nếu em chưa muốn bắt đầu lại, anh vẫn sẽ ở đây. Không cần danh nghĩa gì, chỉ là… để em không cô đơn.”
Cô nhìn anh thật lâu. Những giọt mưa rơi trên mái tôn hòa cùng nhịp tim thổn thức. Lần đầu tiên sau bao năm, cô thấy trái tim mình ấm lại. Nhưng cô không trả lời ngay. Chỉ khẽ gật đầu, mỉm cười qua màn mưa.
Vài tháng sau, Hân được thăng chức nhỏ ở công ty, phụ trách nhóm nhập dữ liệu. Cô làm việc chăm chỉ, được đồng nghiệp quý mến. Cuộc sống tuy giản dị nhưng dần sáng hơn.
Một ngày, khi đang trên đường về nhà, cô thấy một người đàn ông ngồi bên gốc cây gần ngã tư, dáng gầy guộc, râu tóc xơ xác. Có gì đó khiến cô dừng lại. Khi người ấy ngẩng lên, cô chết lặng – đó là Phong.
Ông gầy rộc, mắt trũng sâu, quần áo cũ, chỉ còn là cái bóng của người từng kiêu hãnh năm nào.
Thấy cô, ông khẽ giật mình, rồi cúi mặt:
“Hân…”
Cô bước đến gần, giọng nghẹn:
“Anh… sao lại ra nông nỗi này?”
Ông cười gượng, nụ cười méo mó:
“Anh phá sản hoàn toàn rồi. Làm lại mấy lần không được. Giờ anh làm phụ hồ, ai thuê gì làm nấy. Mấy hôm nay ốm, nên không đi làm được.”
Cô im lặng. Cơn gió chiều thổi qua, cuốn theo mùi bụi và mồ hôi.
“Anh có nơi nào để về không?” – cô hỏi.
Phong khẽ lắc đầu.
“Không còn ai. Mẹ anh mất rồi. Còn anh… chẳng còn gì để trở lại.”
Một nỗi thương cảm dâng lên trong Hân. Dù người đàn ông này từng lừa dối, từng khiến cô tổn thương, nhưng giờ đây trước mắt cô không còn là kẻ giả dối ấy nữa, mà chỉ là một con người lạc lối, đang trả giá cho sai lầm của mình.
Cô nói khẽ:
“Anh đi theo em. Em sẽ giúp anh tạm thời chỗ ở.”
Ông nhìn cô, ngạc nhiên:
“Em… vẫn còn muốn giúp anh sao?”
Cô gật đầu:
“Không phải vì tình cũ, mà vì em không muốn mình mang oán hận nữa. Ai cũng có lúc sa ngã. Nếu anh thật sự muốn làm lại, em giúp được gì, em sẽ giúp.”
Phong cúi đầu, nước mắt lăn dài. Ông không nói được gì, chỉ lặng lẽ đi theo cô.
Hân dẫn ông đến một nhà trọ rẻ, thuê tạm cho vài ngày, rồi giúp ông liên hệ với một xưởng gỗ đang cần thợ phụ. Khi ông bắt đầu đi làm lại, cô đến thăm, mang theo ít đồ ăn và thuốc cảm.
Phong nhìn cô, nghẹn ngào:
“Anh không ngờ, sau tất cả, người chìa tay ra với anh lại là em. Anh… hổ thẹn lắm.”
Cô mỉm cười, nhẹ nhàng:
“Thật ra, tha thứ không khó như em từng nghĩ. Chỉ cần mình không còn muốn trả đũa, thì lòng sẽ thấy nhẹ.”
Ông cúi đầu, không nói gì, nhưng nước mắt lăn trên gò má. Có lẽ, đó là lần đầu tiên ông thật sự hối hận.
Tuấn biết chuyện, chỉ im lặng nghe. Chiều hôm đó, khi tiễn Hân về, anh nói nhỏ:
“Em tốt quá, Hân à. Không phải ai cũng đủ dũng cảm để đối diện với quá khứ như em.”
Cô nhìn anh, mỉm cười:
“Em không muốn sống mãi trong cay đắng. Em muốn khép lại thật sự. Khi lòng mình bình yên, mới có thể bắt đầu lại, đúng không?”
Tuấn gật đầu, ánh mắt ấm áp. Anh nắm nhẹ tay cô, lần đầu tiên sau nhiều năm, bàn tay họ lại chạm nhau – không còn run rẩy, chỉ có sự tin cậy.
Một năm sau.
Hân mở một tiệm hoa nhỏ – ước mơ mà cô từng ấp ủ thuở còn trẻ. Bảng hiệu giản dị: “Tiệm Hoa An Nhiên”.
Mỗi sáng, cô dậy từ sớm, ra chợ hoa đầu mối chọn từng bó cúc, từng nhánh hồng. Hương hoa lẫn với nắng sớm khiến lòng cô ấm lại.
Phong thỉnh thoảng ghé qua, mua bó hoa nhỏ, nói tặng người hàng xóm tốt bụng nào đó. Ông đã khỏe hơn, gương mặt bình thản, ánh mắt bớt u buồn. Còn Tuấn, vẫn đến phụ cô khi rảnh, đôi khi chỉ ngồi uống trà trước hiên, lặng nhìn cô cắm hoa.
Một buổi chiều cuối năm, Hân treo lên tấm biển mới: “Nghỉ Tết từ ngày mai.” Tuấn đứng bên, hỏi:
“Tết này em về quê chứ?”
Cô gật đầu:
“Em sẽ về. Ba mẹ giờ cũng già rồi. Cũng nên về thăm chị Ngọc nữa. Dù sao, chị ấy cũng từng lo cho em.”
Tuấn cười hiền:
“Về đi, rồi khi nào rảnh, anh lên thăm sau.”
Cô nhìn anh, nụ cười rạng rỡ giữa nắng chiều:
“Em đợi.”
Chiều ba mươi Tết, Hân về tới quê. Ngôi nhà cũ vẫn như xưa, mái ngói rêu phong, giàn bông giấy nở đỏ rực trước cổng. Mẹ cô ôm chầm lấy con gái, nước mắt lưng tròng.
“Con về rồi à, con gái của mẹ.”
Hân cười, ôm mẹ thật chặt. Bên hiên, chị Ngọc bước ra, gương mặt hằn nếp thời gian. Chị nhìn em, giọng nghèn nghẹn:
“Chị… xin lỗi. Hồi đó chị đã ép em, vì nghĩ lấy chồng giàu là tốt. Ai ngờ…”
Hân nắm tay chị, khẽ lắc đầu:
“Chuyện cũ qua rồi chị. Nhờ có nó, em mới biết thế nào là giá trị thật.”
Hai chị em ôm nhau. Ngoài sân, pháo hoa thử vang xa. Một năm cũ khép lại, và trong tim họ, cũng khép lại những điều đau đớn nhất.
Đêm giao thừa.
Hân ngồi trước hiên nhà, nhìn bầu trời sáng rực. Cô mở điện thoại, thấy tin nhắn của Tuấn:
“Chúc em năm mới bình an. Cảm ơn vì đã quay lại, dù chỉ bằng nụ cười.”
Cô mỉm cười, trả lời:
“Em vẫn ở đây. Cảm ơn vì đã không rời đi.”
Phía xa, tiếng pháo hoa rực rỡ bừng sáng cả bầu trời. Hân ngước nhìn, trong mắt ánh lên niềm vui nhẹ như sương.
Cô biết, cuối cùng mình đã bước qua được cơn mộng dài, để tìm thấy sự an nhiên trong chính trái tim mình.
LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.