Biết cô gái chồng thuê về làm o:sin là nhân tình của anh ta, vợ vẫn vui vẻ như không mỗi ngày chỉ giao cho cô ta làm đúng 1 việc

Mọi chuyện bắt đầu vào một buổi tối tháng mưa lạnh. Tôi – Thu Hà, 34 tuổi, nhìn chồng mình, Quang, bước vào nhà với vẻ mặt có phần lúng túng lẫn sốt ruột. Anh đặt cặp xuống bàn, khẽ nói: “Em dạo này mệt mỏi, nhà lại rộng… anh tính thuê người phụ việc cho đỡ vất vả. Cô này anh quen qua bạn, ngoan ngoãn, làm việc tốt lắm.”

Tôi nhìn lướt qua bức ảnh anh chìa ra: cô gái tên Kim Oanh – trẻ, da trắng, môi tô đỏ tươi, ánh mắt sắc và lạnh. Cái kiểu “quen qua bạn” này… không mới. Tôi mỉm cười nhẹ: “Ừ, anh cứ quyết.”

Nhưng trong lòng tôi lại bình thản như nước hồ thu. Bởi chỉ một tuần trước đó, tôi tình cờ thấy anh nhắn tin: “Bé ngoan, đợi anh. Anh thương em nhất.”. Và cô gái trả lời: “Anh yêu, bao giờ anh cho bé vào ở cùng anh?”

Sponsored Ad

Tôi khóa màn hình điện thoại lại. Không ghen. Không làm ầm. Không khóc. Đàn bà thông minh không đánh nhau với bồ nhí bằng nước mắt. Đàn bà thông minh khiến bồ nhí tự động… chạy trối chết.

Ngày đầu tiên Oanh bước vào nhà cô ta nhìn tôi với nụ cười lễ phép, mắt liếc quanh căn biệt thự như đang chọn phòng mình sẽ ở sau khi “hất” được chính thất. Tôi cũng cười lại, lịch sự đến mức khiến cô ta yên tâm.

Tôi nói nhỏ, giọng hiền lành: “Chị hơi khó tính chuyện giặt giũ. Em phụ giúp chị việc đó nhé.”. Ánh mắt cô ta lóe lên một tia không vui, nhưng vẫn gật đầu. Tôi rất nhẹ nhàng đưa cho cô ta mỗi ngày:– Tất cả khăn lau của phòng ngủ– Ga trải giường– Quần áo tôi và chồng– Khăn tắm có vết lem đỏ nhạt của thuốc nhuộm tóc– Và… vài dấu ấn “riêng tư” mà vợ chồng nào cũng có

Sponsored Ad

Cô ta nhìn những thứ tôi đưa, môi run nhẹ. Còn tôi, chỉ khẽ nói: “Mấy cái này chị kỹ, em giặt riêng dùm chị. Cảm ơn em nhiều nha.”. Giọng tôi mềm như lụa, nhưng là loại lụa có dao giấu trong. Ngày thứ ba – Oanh bắt đầu bồn chồn. Tôi tình cờ nghe tiếng cô ta trong nhà vệ sinh, nôn ọe kèm theo tiếng rủa nhỏ: “Trời ơi… cái gì mà kinh khủng vậy trời…!”

Tôi đứng ngoài cửa, mỉm cười nhàn nhã. Muốn làm vợ người ta, thì phải biết chịu được những thứ vợ người ta đã chịu suốt bao năm. Cô ta – chỉ là bồ – thì làm sao chịu nổi? Ngày thứ năm – cô ả bắt đầu gào với Quang

Sponsored Ad

Chiều hôm đó, tôi đang gọt trái cây thì nghe Oanh gọi điện cho Quang, giọng lắp bắp mà tức tối: “Anh ơi… em chịu không nổi nữa…! Chị ta bắt em giặt… mấy thứ bẩn thỉu. Em là người yêu anh cơ mà… sao lại như vậy?”

Tôi nhón một miếng táo, nhai từ tốn. Nhìn dáng cô ta vừa nói vừa lau mồ hôi, tôi khẽ nhếch môi. Quang thì cố dỗ dành: “Em ráng đi vài hôm… anh đang tính rồi.”

Đúng, anh tính. Nhưng tôi cũng đang tính. Tôi ngồi trên sofa, đung đưa chân, uống trà nóng. Oanh lôi Quang ra ban công, mặt tái xanh: “Anh à, em không làm nữa! Em không sinh ra để giặt mấy thứ của chị ta! Cô ta cố tình nhục em. Em là người yêu anh chứ không phải ô sin!”

Sponsored Ad

Quang toát mồ hôi, lo nhìn sang phía tôi. Tôi quay đầu sang, mỉm cười thật hiền. Không nói gì.Chỉ một nụ cười thôi cũng đủ khiến cả hai người kia như bị bóp cổ.

Sáng hôm đó, tôi xuống bếp thì thấy vali của Oanh biến mất. Giày dép không còn. Tủ lau nhà trống trơn. Quang ngồi trên bàn ăn, mặt tái ngắt: “Cô… cô giúp việc bảo có việc gấp, nghỉ rồi.”

Tôi thong thả rót ly nước cam, cười nhẹ: “Vậy tìm người khác đi. Nhưng lần sau… đừng quen biết qua bạn nữa. Đỡ phiền.”. Quang nhìn tôi như nhìn một người phụ nữ mà cả đời anh chưa từng hiểu nổi.

Sau đó anh không dám đưa thêm bất kỳ “quen biết” nào về nhà. Còn tôi, vẫn bình thản sống đời của mình. Đàn bà đôi khi không cần la hét. Không cần đánh ghen. Không cần tát tai hay kéo tóc. Chỉ cần cho người thứ ba biết:– Vị trí của họ trong nhà này là gì?– Họ không bao giờ thay thế được vợ.– Và họ không có sức bền để làm những điều vợ đã làm suốt nhiều năm.

Oanh bỏ chạy không phải vì tôi ác. Mà vì cô ta đã thấy rõ chân tướng: Người vợ mà chồng cô ta muốn thay thế – không hề dễ bị hạ bệ. Và đàn ông thích nuôi bồ trong nhà? Họ chỉ đáng nhận kết cục… mất cả chì lẫn chài.

Bạn có thể cũng thích bài viết này