Ghì tay é-p vợ ký đơn ly hôn. Ngày ra tòa, vợ cũ cười và hé lộ bí mật đ-iêu đ-ứng khiến người chồng ch-oáng v-áng…
Buổi chiều ấy, mưa đổ xuống mái ngói cũ nhà Lan như tiếng vỡ của những điều từng chắc chắn. Cô ngồi bên bàn, lặng lẽ gấp từng trang giáo án, đôi tay run nhẹ khi nghe tiếng xe Minh dừng trước cổng. Đã lâu rồi, mỗi lần anh về, không còn là niềm vui mà chỉ là nỗi sợ mơ hồ. Cánh cửa mở ra, Minh bước vào với vẻ mệt mỏi, nhưng ánh mắt anh lại lạnh đến đáng sợ. “Chúng ta cần nói chuyện,” anh cất giọng khàn, không chào hỏi, không một cái nhìn dịu dàng như trước.
Lan gật đầu, ánh mắt cô rời khỏi tấm ảnh cưới trên tường – nơi hai người từng cười rạng rỡ, tay trong tay. Anh đặt lên bàn tờ giấy ly hôn, giọng dứt khoát: “Ký đi. Cả hai sẽ nhẹ nhõm.” Cô nhìn vào hàng chữ in rõ tên mình và anh, thấy lòng nhói lên như có ai bóp nghẹt. “Anh thật sự muốn thế à? Sau mười năm…?” Câu hỏi của cô tan vào không khí, chỉ còn tiếng mưa gõ vào khung cửa như lời đáp cay nghiệt.
Sponsored Ad
Minh rít một hơi thuốc, mắt nhìn xa xăm. “Anh không còn cảm thấy gì nữa. Giữa chúng ta chỉ còn trách nhiệm, không còn tình yêu.” Câu nói ấy khiến Lan như bị đâm thẳng vào tim. Cô cố giữ giọng bình tĩnh: “Trách nhiệm cũng là thứ người ta nên giữ, khi đã có con và một mái nhà.” Minh cười nhạt: “Anh sẽ chu cấp đầy đủ. Em không cần lo.” Trong khoảnh khắc, Lan thấy mình nhỏ bé đến đáng thương giữa căn nhà từng là tổ ấm.
Cô không ký. Minh cau mày, đứng bật dậy, kéo tay cô. Giấy tờ rơi tung trên sàn, hơi thở anh nồng nặc mùi rượu và thuốc lá. “Đừng làm khó anh nữa,” anh gằn giọng. Lan vùng vẫy, nước mắt lăn dài. Một khoảnh khắc giằng co, tiếng áo rách khẽ vang, và trong cơn tuyệt vọng, cô nhận ra: người đàn ông từng hứa bảo vệ mình giờ chính là kẻ khiến cô tổn thương sâu nhất.
Sponsored Ad
Sau đêm đó, Lan im lặng thu dọn vài món đồ và rời khỏi căn nhà khi trời chưa sáng. Con gái cô – bé An – vẫn ngủ say, mái tóc xõa ra trên chiếc gối có hình gấu nhỏ. Lan bế con, đặt vào lòng, bước đi giữa con hẻm ướt mưa. Cô không khóc, chỉ thấy lòng trống rỗng như vừa đánh mất không chỉ một cuộc hôn nhân, mà cả niềm tin vào con người. Phía sau, ánh đèn trong nhà Minh vẫn sáng, lạnh lẽo như ánh nhìn anh đêm qua.
Một tháng sau, Lan dạy học lại trong ngôi trường nhỏ ở ngoại ô. Lũ trẻ ríu rít chào cô, khiến lòng cô ấm lại đôi chút. Những ngày đầu thật khó khăn – cô thuê một căn phòng nhỏ, dạy thêm buổi tối để đủ nuôi con. Mỗi tối, khi An ngủ, Lan ngồi bên bàn, nhìn ánh đèn vàng hắt lên tường, tự nhủ: “Chỉ cần mình mạnh mẽ, con sẽ bình yên.” Cô không nhắc đến Minh, không oán giận, chỉ sống như thể anh chưa từng tồn tại.
Sponsored Ad
Trong khi đó, Minh công khai xuất hiện cùng người trợ lý trẻ. Trên mạng, người ta bàn tán, khen anh trẻ trung và may mắn khi có người mới. Anh tưởng mình đã thoát khỏi cuộc hôn nhân mệt mỏi, nhưng không hiểu sao mỗi khi thấy nụ cười bình thản của Lan trong những tấm ảnh cô chụp cùng học sinh, lòng anh lại khó chịu. “Cô ta giả vờ đấy thôi,” Minh nói với người tình khi thấy bức ảnh ấy. Nhưng ngay cả chính anh cũng không tin điều đó.
Lan không giả vờ. Cô thật sự bình yên. Sáng nào cũng đưa con đến trường, chiều dạy học, tối đọc sách và nghe nhạc. Thỉnh thoảng cô nhớ lại những ngày còn sống cùng Minh, nhưng không còn đau đớn nữa, chỉ là một nỗi tiếc nuối xa xăm. “Mình từng yêu anh ấy đến thế,” cô nghĩ, “và chính tình yêu đó đã khiến mình mù quáng.” Trong gương, người phụ nữ với ánh mắt trong và dáng đứng thẳng đã khác hẳn người phụ thuộc ngày nào.
Sponsored Ad
Một buổi tối, Lan nhận được cuộc gọi lạ. Giọng người phụ nữ run rẩy: “Cô Lan phải không? Tôi… tôi là bạn của anh Minh. Cô nên biết, anh ta đang định chuyển tài sản sang tên người khác để tránh chia khi ly hôn.” Lan lặng người. Cô không còn muốn dính líu, nhưng trong lòng lóe lên cảm giác phải làm rõ – không vì thù hận, mà vì công bằng. “Cảm ơn chị. Tôi hiểu rồi,” cô đáp, giọng đều và nhẹ.
Từ hôm ấy, Lan bắt đầu ghi chép, lưu lại những chứng từ, tin nhắn cũ, hình ảnh. Cô không nói với ai, chỉ âm thầm làm việc như một giáo viên tận tâm ban ngày và một người thu thập bằng chứng ban đêm. Mỗi lần nhìn con ngủ, cô tự nhủ: “Mẹ không cần trả thù. Mẹ chỉ muốn con được lớn lên trong sự thật.” Ánh mắt cô dần sắc hơn, bình tĩnh hơn, như thể trong yên lặng ấy là sức mạnh đáng sợ mà Minh không hề biết.
Sponsored Ad
Đến khi tòa án gửi giấy triệu tập, Minh vẫn tưởng Lan sẽ ký cho xong. Anh đến phiên xử trong bộ vest đắt tiền, gương mặt tự tin. Nhưng khi những bức ảnh, đoạn ghi âm và lời chứng được đưa ra, khuôn mặt anh tái nhợt. “Cô… cô làm tất cả những thứ này à?” Anh hỏi nhỏ, giọng lạc đi. Lan nhìn anh, nụ cười nhẹ hiện trên môi: “Em chỉ nói sự thật.” Cả căn phòng im phăng phắc, chỉ còn tiếng gõ bút của thẩm phán.
Lời tuyên án vang lên, rõ ràng như tiếng chuông kết thúc một giấc mộng. Minh bị tước quyền điều hành, bị phạt vì hành vi cưỡng ép và gian dối. Cô trợ lý trẻ lặng lẽ rời đi, tránh né những ánh nhìn khinh miệt. Báo chí đưa tin, dư luận xôn xao. Minh ngồi trong xe, nhìn ra ngoài qua lớp kính mờ, gương mặt già đi hàng chục tuổi. Trong đầu anh vang lên câu nói của Lan ngày xưa: “Đừng để lòng tin của người khác trở thành trò đùa.”
Sponsored Ad
Lan không ăn mừng. Sau phiên tòa, cô dắt con ra về, tay nắm chặt tay nhỏ bé kia, bước chậm rãi giữa ánh nắng trưa. “Mẹ thắng rồi hả mẹ?” An ngước nhìn, mắt tròn xoe. Lan cúi xuống, cười: “Không, mẹ chỉ lấy lại những gì công bằng thôi.” Con bé gật đầu, rồi chạy tung tăng phía trước. Cô đứng nhìn con, thấy lòng mình nhẹ tênh – thứ nhẹ nhõm không phải vì người khác gục ngã, mà vì cuối cùng, cô không còn phải chịu đựng điều gì nữa.
Những ngày sau đó, cuộc sống của Lan trở lại nhịp bình thường. Cô được học trò và đồng nghiệp quý mến, nhà trường mời cô phụ trách chuyên môn. Nhiều phụ huynh tìm đến, khen cô hiền lành mà mạnh mẽ. Ai cũng nói Lan như người khác, không còn dáng vẻ của người phụ nữ từng đau khổ. Cô chỉ mỉm cười, bởi họ đâu biết, để có được sự điềm tĩnh hôm nay, cô đã phải đi qua bóng tối đến nhường nào.
Sponsored Ad
Minh thì ngược lại. Sau khi mất chức, anh phải bán xe, chuyển khỏi căn nhà rộng. Công ty quay lưng, gia đình lạnh nhạt, người tình bỏ đi không lời từ biệt. Anh sống một mình trong căn hộ thuê nhỏ, đêm nào cũng uống rượu đến say. Mỗi lần tỉnh dậy giữa mớ giấy tờ rối bời, anh thấy gương mặt Lan hiện lên trong đầu – bình thản, lặng im, như đang nhìn anh với ánh mắt thương hại.
Một buổi sáng, Minh cầm tờ báo có bài viết về “Người giáo viên được học sinh yêu quý nhất năm”. Hình Lan cười rạng rỡ, tay cầm bó hoa của học trò. Anh chạm vào tấm hình, khẽ nói một mình: “Em thay đổi thật rồi, Lan.” Trong lòng anh dâng lên cảm giác hối hận, nhưng quá muộn. Anh nhớ những buổi sáng cô pha cà phê, nhớ mùi tóc cô khi ôm, nhớ cả cách cô im lặng khi bị tổn thương. Chính sự im lặng ấy giờ khiến anh day dứt hơn mọi lời oán trách.
Một năm sau, họ gặp lại nhau tại buổi lễ khen thưởng của trường. Minh đến vì con gái. Anh mặc áo sơ mi giản dị, đứng ở hàng ghế sau, nhìn An chạy lên sân khấu nhận giấy khen từ tay mẹ. Cả hội trường vỗ tay, còn anh thì thấy mắt mình cay. Sau buổi lễ, Lan tiến đến chào anh, giọng nhẹ như gió: “Anh khỏe không?” Minh gật đầu, ngập ngừng: “Anh… vẫn vậy. Còn em?” Cô đáp: “Em ổn. Tốt hơn trước nhiều.”
Hai người cùng im lặng. Không khí giữa họ đầy khoảng trống, nhưng không còn oán hận. Minh khẽ nói: “Lan… anh đã từng yêu em, chỉ là không đủ hiểu để giữ em lại.” Cô nhìn anh, ánh mắt không còn buồn, chỉ có chút thương cảm. “Có lẽ anh chưa từng mất gì thật sự nên không biết giữ,” cô đáp khẽ. Minh cúi đầu, thở dài. “Em có bao giờ… vẫn còn yêu anh không?” – anh hỏi, giọng nghẹn. Lan nhìn anh thật lâu rồi nói: “Có. Rất nhiều. Nhưng tình yêu đó không đủ để em tha thứ cho sự tàn nhẫn.”
Minh đứng lặng, cảm thấy những lời ấy như nhát dao khắc sâu vào tim. Lan quay đi, nắm tay con, bước ra cổng trường. Gió chiều thổi nhẹ, mái tóc cô bay phấp phới, dáng đi thẳng và tự tin. Minh nhìn theo, bỗng nhận ra cô đã thật sự bước qua anh, không chỉ trong cuộc sống, mà cả trong tâm hồn. Lần đầu tiên, anh thấy sợ chính bản thân mình – người đã đánh mất mọi thứ vì sự kiêu ngạo và ích kỷ.
Về đến nhà, Minh mở cửa căn hộ lạnh lẽo, mọi thứ đều im lặng. Anh ngồi xuống ghế, nhìn tấm ảnh cũ rơi ra từ cuốn album – ảnh cưới của họ, ngày hai người cười rạng rỡ dưới ánh nắng. Anh khẽ đặt tay lên gương mặt Lan trong ảnh, thì thầm: “Giá như anh biết dừng lại đúng lúc…” Ngoài trời, tiếng mưa lại rơi – như ngày họ ly biệt. Anh hiểu rằng, không ai trừng phạt anh cả, chỉ có quá khứ vẫn đang làm điều đó.
Còn Lan, trên con đường về, cô nắm tay con, ánh mắt hướng về phía hoàng hôn. Cuộc sống mới mở ra, không còn bóng tối, chỉ còn niềm tin và sự bình an. Cô biết, đôi khi im lặng chính là câu trả lời mạnh mẽ nhất, và sự thật, dù bị giấu kỹ đến đâu, vẫn sẽ tìm thấy đường để bước ra ánh sáng. Nụ cười của cô nở nhẹ – không phải nụ cười chiến thắng, mà là nụ cười của người đã thật sự tự do.