Cuộc hôn nhân của tôi với Minh, một nhân viên kỹ thuật IT, đã kéo dài hơn mười năm – đủ lâu để tôi nghĩ rằng mình đã hiểu người đàn ông đó

Con trai bất ngờ thì thầm: “Mẹ ơi, bố có người khác… họ sắp lấy hết tiền của mẹ rồi…”. Tôi lập tức hủy chuyến công tác để làm ngay một việc. Và rồi ba ngày sau…

Tôi tên là Lan, 36 tuổi, sống ở Hà Nội, làm trưởng phòng vận hành tại một công ty thực phẩm sạch. Cuộc hôn nhân của tôi với Minh, một nhân viên kỹ thuật IT, đã kéo dài hơn mười năm – đủ lâu để tôi nghĩ rằng mình đã hiểu người đàn ông đó.

Cho đến tối hôm ấy.

Lời thì thầm khiến tôi lạnh sống lưng

Tối hôm đó, tôi đang chuẩn bị hành lý cho chuyến công tác vào Sài Gòn bốn ngày. Con trai tôi, Bé Khoa, mới tám tuổi, bất ngờ đứng trước cửa phòng. Thằng bé ôm chặt con Pikachu nhồi bông, đôi mắt đỏ hoe như vừa khóc.

Sponsored Ad

Tôi giật mình:

“Khoa, sao giờ này con chưa ngủ?”

Thằng bé lí nhí, bước lại gần hơn, níu tay áo tôi:

“Mẹ ơi… bố có người khác… và họ sắp lấy hết tiền của mẹ rồi…”

Tôi đứng sững.

Cả căn phòng như ngừng lại.

Sponsored Ad

Tôi ngồi xuống ngang tầm mắt con:

“Khoa… con nghe ở đâu?”

Thằng bé run run:

“Con… con nghe bố nói chuyện điện thoại. Bố bảo ‘ký tên của cô ấy vào, cô ấy không biết đâu’. Rồi có một cô nào đó cười… Con sợ lắm nên con chạy về phòng.”

Tay tôi lạnh buốt.

Minh dạo gần đây thay đổi nhiều: hay ôm điện thoại, hay đi tối muộn, và hay kiếm cớ tránh bữa cơm gia đình. Nhưng tôi nghĩ là do công việc. Giờ thì mọi thứ đập vào mặt tôi cùng lúc.

Tôi nhìn vali đang mở, rồi nhìn con trai. Và tôi biết mình phải làm gì.

Tôi hủy ngay chuyến công tác.

Không một giây do dự.

Ngày 1 – Bắt đầu điều tra
Sáng hôm sau, Minh đi làm sớm bất thường. Tôi vờ như không biết gì.

Sponsored Ad

Khi cửa đóng lại, tôi lập tức mở laptop, đăng nhập vào tài khoản ngân hàng, ví điện tử, sổ tiết kiệm – tất cả những gì chúng tôi có.

Chỉ vài phút sau, tôi phát hiện:

Một giao dịch 150 triệu đồng được chuyển đi ba ngày trước, tới tài khoản của một người tên Ngọc Trâm.

Tôi chết lặng.

Tôi biết cô ta.
Ngọc Trâm – nhân viên thu ngân nơi Minh làm việc. Xinh đẹp, trẻ, hay cười với Minh mỗi khi tôi đến công ty đón anh.

Tôi tiếp tục kiểm tra thì phát hiện nhiều giao dịch khác, nhỏ hơn nhưng lặp lại liên tục.

Không còn nghi ngờ gì nữa.

Tôi gọi ngay cho luật sư Sơn, người từng hỗ trợ cơ quan tôi trong một số vấn đề pháp lý. Tôi kể mọi chuyện.

Sponsored Ad

Ông Sơn nói giọng nghiêm trọng:

“Chị Lan, đây không đơn thuần là chuyện ngoại tình. Tôi nghĩ họ đang muốn chuyển hóa tài sản chung. Nhất là khi chị chuẩn bị đi công tác, họ rất dễ qua mặt chị.”

Tôi nghe mà thấy tim mình rơi xuống.

Ông Sơn dặn:

“Chị cứ bình tĩnh. Tôi sẽ cho người kiểm tra phía ngân hàng và các giao dịch liên quan. Ba ngày nữa sẽ có kết quả.”

Ba ngày.
Ba ngày để biết liệu chồng mình có đang lấy sạch mọi thứ hay không.

Ngày 2 – Những giấy tờ giấu kín
Chiều hôm sau, tôi đón Khoa. Thằng bé leo lên xe rồi thì thầm:

“Mẹ… sáng nay con lại nghe bố gọi điện. Bố bảo tối nay xong vụ giấy tờ.”

Sponsored Ad

Tôi rùng mình.

Tối, khi Minh đi tắm, tôi vào phòng làm việc của anh. Trong máy tính có một thư mục tên “Work”. Tôi thử mở vài file, chẳng có gì. Nhưng có một thư mục bị đặt mật khẩu.

Minh không phải người tinh vi về công nghệ, nên sau vài lần thử, tôi mở được.

Trong thư mục đó có ba file:

Đơn đề nghị bán căn nhà đang ở – chỉ có chữ ký của Minh.
Giấy ủy quyền rút tiền từ sổ tiết kiệm chung.
Hồ sơ vay vốn thế chấp tài sản đứng tên hai vợ chồng.

Tôi gần như ngã quỵ.

Minh định bán nhà?
Rút hết tiền?
Thế chấp tài sản chung?

Để làm gì?

Tôi siết chặt tay. Mười một năm tin tưởng… đổi lại là thế này.

Sponsored Ad

Ngày 3 – Sự thật bị phơi bày

Buổi sáng, luật sư Sơn gọi cho tôi.

“Tôi đã có thông tin. Chị phải thật bình tĩnh.”

Tôi nín thở.

“Cả Minh và cô Trâm đang chuẩn bị mở tiệm game online. Họ định dùng sổ tiết kiệm của chị làm vốn.”

Tôi sững người.

“Nhưng đó chưa phải điều tệ nhất,” ông Sơn tiếp tục.
“Tôi phát hiện tiệm game đó không có thật. Tất cả là kế hoạch của cô Trâm để chiếm tiền. Cô ta đã lừa vài người trước.”

Tim tôi thắt lại.

Nếu tôi đã lên máy bay…
Nếu tôi không nghe lời con trai…
Nếu tôi tin lời Minh thêm một lần…

Tất cả tiền bạc, căn nhà, tương lai của Khoa đều có thể biến mất.

Sponsored Ad

Buổi tối – Khoảnh khắc quyết định
18 giờ, Minh về nhà. Anh có vẻ nôn nóng.

“Lan, anh cần em ký ít giấy tờ.”

Tôi mỉm cười lạnh:

“Giấy tờ gì vậy anh?”

Anh đưa ra đúng ba bộ hồ sơ mà tôi thấy trong máy tính.

“Chuyện đầu tư nho nhỏ thôi. Em cứ ký đi,” Minh nói, như thể tôi là đứa trẻ.

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh:

“Anh chuẩn bị bán nhà, rút sổ tiết kiệm, và vay thêm tiền đứng tên em… để đưa cho Ngọc Trâm, đúng không?”

Mặt Minh tái mét.

“Em… em nói gì vậy?”

“Tôi biết hết.”

Tôi nói từng chữ.

Đúng lúc ấy, luật sư Sơn bước vào cùng đại diện ngân hàng.

Minh hét lên:

“Cô dám gài bẫy tôi?!”

Tôi bình thản:

“Không phải bẫy. Là bảo vệ con trai và tài sản của gia đình.”

Đại diện ngân hàng thông báo tất cả tài khoản chung đã bị tạm khóa để điều tra hành vi chuyển tài sản bất thường. Minh bị yêu cầu rời khỏi nhà tạm thời.

Khoa đứng sau lưng tôi, nắm tay tôi thật chặt. Tôi thấy ánh mắt thằng bé hoảng sợ nhưng cũng nhẹ nhõm vì đã nói ra bí mật.

Ba ngày sau – Cú ngã của Minh
Ba ngày sau, luật sư Sơn gọi lại:

“Minh đã chuyển hơn 200 triệu vào tài khoản của Ngọc Trâm. Và cô ta… biến mất.”

Tôi thở dài.
Buồn thay, dù Minh phản bội tôi, tôi vẫn đau khi nghe điều đó.

Luật sư nói:

“Nhờ chị hành động kịp thời, chị giữ được nhà, tiền tiết kiệm và tài sản riêng. Nếu không, chị sẽ mất tất cả.”

Tôi nhìn ra sân. Khoa đang chơi bóng, cười hồn nhiên như thể cuộc đời chưa từng có sóng gió.

Tôi cảm thấy lòng mình nhẹ dần.

Kết thúc – Nhưng cũng là bắt đầu
Tôi nộp đơn ly hôn. Minh xin lỗi, nói anh bị dụ dỗ, bị ảo tưởng về chuyện kinh doanh.

Tôi chỉ trả lời:

“Anh không bị ai dụ cả. Anh tự chọn.”

Anh cúi đầu, im lặng.

Cuối cùng, tòa xử quyền nuôi con cho tôi. Tôi vẫn để Minh được gặp Khoa vì dù sao anh vẫn là cha thằng bé, nhưng tất cả tài chính được tách bạch rõ ràng.

Một tối, khi tôi đang đọc sách, Khoa ngồi vào lòng tôi, ôm tôi thì thầm:

“Mẹ ơi… con xin lỗi vì hôm đó con làm mẹ buồn…”

Tôi ôm con thật chặt.

“Không, con trai. Chính con đã cứu mẹ.”

Và tôi biết, sau cơn bão đó, hai mẹ con tôi sẽ ổn.
Cuộc đời mới bắt đầu từ khoảnh khắc tôi nghe lời thì thầm của con trai mình.

Bạn có thể cũng thích bài viết này