Tiểu thư cậ//y giàu h/ắt cà phê vào nữ đồng nghiệp ngay giữa văn phòng, đúng 5 phút sau, giám đốc bước tới nói một câu khiến cô ta ru/n l/ẩy b//ẩy, phải gọi bố
Công ty tôi làm việc có một cô nhân viên mới tên là Mai Anh — xinh đẹp, con nhà giàu, lại là cháu họ của một cổ đông lớn. Từ ngày cô ta bước chân vào văn phòng, ai cũng phải để ý. Mỗi sáng Mai Anh bước vào với túi xách hàng hiệu, giày cao gót bóng loáng, nước hoa nồng nàn. Cô ta nhìn mọi người bằng ánh mắt nửa khinh khỉnh, nửa dò xét.
Ngược lại, Lan, đồng nghiệp cùng phòng với cô ta, lại hoàn toàn trái ngược. Lan hiền lành, ít nói, ăn mặc giản dị, thường chỉ mặc sơ mi trắng, quần vải, đôi giày bệt đã sờn. Lan làm việc chăm chỉ, luôn giúp đỡ mọi người, nhưng có lẽ chính sự khiêm tốn ấy khiến cô trở thành “mục tiêu dễ trêu”.
Sponsored Ad
Sáng hôm đó, văn phòng đang yên tĩnh thì Mai Anh bước vào với cốc cà phê đá lạnh trên tay. Cô ta nhìn Lan đang cúi xuống xếp hồ sơ, khẽ nhếch môi:
“Chị Lan, sao chị vẫn mặc mấy bộ đồ quê mùa thế nhỉ? Làm ở đây mà nhìn như giúp việc trong nhà ấy.”
Một vài người cười gượng, số khác giả vờ không nghe thấy. Lan chỉ khẽ mỉm cười, giọng nhỏ nhẹ:
“Chị quen rồi, miễn sao công việc tốt là được.”
Câu nói đó như đổ thêm dầu vào lửa. Mai Anh nhướng mày, giọng chua chát:
“Ờ, chắc chị không hiểu, đây là công ty lớn, không phải chỗ ai cũng vào được đâu. Có lẽ chị nên cảm ơn tôi vì cho chị học hỏi cách sống đẳng cấp hơn!”
Sponsored Ad
Lan vẫn im lặng. Cô chỉ lùi lại, định tránh đi chỗ khác, thì bất ngờ — “Bốp!” — cốc cà phê trên tay Mai Anh hất thẳng vào người Lan.
Cà phê nóng đổ tràn lên áo, loang lổ cả thân trước. Mọi người sững sờ. Lan khựng lại, tay run run cầm chiếc khăn giấy lau vội, đôi mắt đỏ hoe.
“Trời ơi, xin lỗi nhé!” – Mai Anh cười khẩy – “Tay tôi trượt thôi mà. Cà phê này chắc cũng không đắt bằng áo chị đâu, đúng không?”
Không khí trong văn phòng lạnh ngắt. Một nhân viên định bước tới giúp, nhưng vừa lúc đó, cửa phòng giám đốc bật mở.
Giám đốc Minh Khang — người đàn ông điềm đạm, nổi tiếng nghiêm khắc — bước ra. Mọi người đồng loạt đứng dậy chào.
Ánh mắt anh dừng lại trên Lan – người phụ nữ tóc ướt sũng, áo dính cà phê, đứng lặng trong góc. Còn Mai Anh thì tỏ vẻ bình thản, nghĩ rằng giám đốc sẽ bênh mình vì cô là “người có quan hệ”.
Sponsored Ad
Anh tiến đến gần, giọng trầm thấp nhưng rắn rỏi:
“Cô làm gì thế này?”
Mai Anh cười ngượng:
“Dạ… chỉ là hiểu lầm nhỏ thôi anh, em… à, tôi không cố ý.”
Khang nhìn cô một lúc lâu rồi quay sang nắm tay Lan, giọng dịu đi:
“Em có sao không? Bị bỏng không?”
Cả phòng chết lặng. Chữ “em” vừa thốt ra khiến ai nấy đều nhìn nhau kinh ngạc. Lan cúi đầu, khẽ đáp:
“Em không sao đâu, anh đừng lo.”
Không ai ngờ — người phụ nữ giản dị ấy lại chính là vợ của giám đốc.
Khang quay lại, ánh mắt anh lạnh buốt:
“Mai Anh, cô nghĩ cô là ai mà dám làm nhục nhân viên của tôi – và là vợ tôi – ngay giữa văn phòng?”
Sponsored Ad
Mai Anh tái mét, môi run run:
“V… vợ anh ạ? Không… không thể nào…”
“Không thể à?” – Khang nhếch môi – “Vậy giờ cô có muốn tôi gọi bố mẹ cô đến nói chuyện về dự án mà họ đang xin đầu tư không?”
Cả người Mai Anh như sụp đổ. Ai cũng biết bố mẹ cô ta đang khẩn thiết nhờ giám đốc Khang giúp thông qua một hợp đồng lớn. Giờ đây, chỉ một lời của anh cũng có thể khiến mọi nỗ lực tan biến.
“Giám đốc, tôi… tôi xin lỗi! Tôi không biết… tôi lỡ dại thôi!” – Cô ta bật khóc, quỳ sụp xuống, mặt tái nhợt.
Khang vẫn giữ vẻ bình thản:
“Xin lỗi không phải cho tôi. Hãy xin lỗi cô Lan – người mà cô đã xúc phạm.”
Sponsored Ad
Mai Anh rưng rưng, quay sang Lan:
“Em… chị… tôi xin lỗi! Là lỗi của tôi, tôi không nên cư xử như vậy. Làm ơn, xin tha cho tôi!”
Lan chỉ nhìn cô, nụ cười hiền lành mà buồn bã:
“Tôi không oán gì cô. Nhưng mong cô hiểu – giá trị con người không nằm ở túi xách hay áo quần. Càng có điều kiện, càng nên học cách tôn trọng người khác.”
Giám đốc Khang khẽ siết tay vợ, ánh mắt anh ánh lên niềm tự hào. Anh quay sang nhân viên trong phòng:
“Công ty này không cần người có tiền, chỉ cần người có nhân cách.”
Nói xong, anh cùng Lan rời khỏi văn phòng trong ánh nhìn nể phục của mọi người.
Sponsored Ad
Mai Anh thì vẫn đứng đó, nước mắt hòa với vệt cà phê trên sàn. Đúng 30 phút sau, bố mẹ cô đến – khuôn mặt thất thần. Họ cúi đầu trước giám đốc, rối rít xin lỗi thay con gái.
Khang chỉ lạnh lùng đáp:
“Không sao. Nhưng tôi hy vọng từ nay cô ấy hiểu được một điều — tiền có thể mua được công việc, nhưng không bao giờ mua được sự tôn trọng.”
Từ hôm đó, Mai Anh bị điều chuyển sang chi nhánh khác, xa trung tâm. Còn Lan vẫn ở lại, tiếp tục công việc bình lặng như trước, nhưng mọi người nhìn cô bằng ánh mắt khác hẳn – không chỉ vì cô là vợ giám đốc, mà vì cô là người duy nhất giữ được lòng tự trọng giữa chốn thị phi.