Quán lòng của bà lão m;/ ù cuối xóm nổi tiếng đông khách nhất nhì cái huyện này, tay bà thoăn thoát thá-i lòng dù không nhìn thấy từ nhỏ, cho đến 1 hôm công an
Cuối con ngõ ngoằn ngoèo thuộc xã Phú Thạnh, huyện Hòa Dương, ai cũng biết đến bà Sáu Mù – người phụ nữ đã ngoài bảy mươi, đôi mắt trắng đục, mù lòa từ nhỏ nhưng lại có tay nghề chế biến món lòng luộc và cháo lòng khiến cả huyện say mê.
Sáng nào cũng vậy, quán lòng tồi tàn bằng mái tôn dột nát của bà Sáu vẫn đông nghịt khách. Dân tài xế, công nhân, thậm chí cả cán bộ xã cũng tạt vào. Ai cũng trầm trồ:
– “Không hiểu sao lòng bà Sáu thơm thế, nhai giòn, mà nước chấm thì ngon đến lạ…”
Bà Sáu chỉ cười hiền, đôi tay gầy guộc thoăn thoắt thái từng khúc lòng, đổ cháo, bưng bát — thuần thục đến khó tin.
Sponsored Ad
Người ta đồn rằng, dù mù nhưng mũi của bà cực kỳ thính, chỉ cần ngửi qua là biết lòng đã chín tới hay chưa.
Có người hỏi đùa:
– “Bà Sáu ơi, bà nấu bằng bí quyết gì vậy, nói cho con học với?”
Bà chỉ cười, giọng khàn đục:
– “Toàn người quen ăn, nên lòng của bà… hợp miệng thôi con ạ.”
Sponsored Ad
Một buổi sáng tháng Mười, trời Phú Thạnh đổ mưa rả rích, bà Sáu vẫn ngồi sau quầy, tay sờ từng miếng lòng treo trên móc. Đúng lúc ấy, ba chiếc xe công an dừng trước quán. Người chỉ huy – Trung úy Khải – bước xuống, giọng rắn rỏi:
– “Bà Nguyễn Thị Sáu, mời bà về trụ sở để làm việc!”
Cả xóm chết lặng. Bà Sáu điềm tĩnh lau tay, khẽ nói:
– “Tôi làm gì sai hả chú?”
Không ai trả lời. Một chiến sĩ lặng lẽ mở tủ đá trong quán ra. Cái mùi tanh ngai ngái lập tức bốc lên. Rồi sau đó, tiếng la thất thanh vang lên từ phía sau bếp:
– “Trời ơi… đây là… xương người!”
Sponsored Ad
Tin dữ lan nhanh như gió. Cả huyện Hòa Dương rúng động.
Trong đêm, người ta kéo nhau đến trước quán lòng, ai nấy mặt tái mét.
Một người đàn ông từng là khách quen run rẩy nói:
– “Tôi ăn ở đây suốt ba năm trời… không lẽ… không lẽ bà ấy nấu… từ người thật sao?”
Khi công an khám xét, trong hầm sau bếp, họ phát hiện vài mẩu xương, mảnh vải dính máu và hàng chục túi ruột non, gan, phổi được ướp kỹ bằng đá lạnh.
Điều khiến ai cũng ám ảnh là khi điều tra danh tính, kết quả giám định cho thấy một phần số “lòng” ấy trùng khớp ADN của những người lang thang mất tích quanh khu chợ huyện suốt nhiều năm qua.
Sponsored Ad
Khi bị đưa về trụ sở, bà Sáu vẫn bình thản. Trung úy Khải hỏi:
– “Bà lấy mấy thứ đó ở đâu?”
Bà chỉ mỉm cười, ánh mắt mù đục nhìn vô định:
– “Tôi không biết… Có người đem đến cho tôi mỗi sáng, nói là đồ thừa lò mổ. Tôi chỉ ngửi… thấy thơm thì nhận. Tôi đâu có biết…”
Khải nghiến răng:
– “Bà không biết à? Bà nghĩ mũi của bà thính như vậy mà không phân biệt nổi sao?”
Bà Sáu khẽ lắc đầu, giọng trầm xuống như thì thầm:
– “Lạ lắm, mùi ấy… nó quen lắm… giống như mùi thịt của con trai tôi năm xưa, lúc tôi ôm nó khi nó còn ấm…”
Câu nói khiến cả phòng thẩm vấn lạnh buốt.
Ba ngày sau, bà Sáu treo cổ tự tử trong buồng giam, để lại tờ giấy chi chít dòng chữ nguệch ngoạc:
“Tôi không nhìn thấy, nhưng tôi biết… mỗi người từng ăn lòng của tôi đều sẽ nhớ mãi mùi vị ấy — mùi của tội lỗi, mùi của máu người.”
Từ đó, quán lòng cuối xóm bị niêm phong. Đến tận bây giờ, người dân Phú Thạnh vẫn truyền nhau rằng, đêm mưa nào đi ngang qua, vẫn nghe thấy tiếng dao thái lách cách và mùi cháo lòng thoang thoảng trong gió…