Trong một chuyến công tác đến vùng biển miền Trung, vị kiến trúc sư thành đạt đã vô tình trở thành ân nhân, cứu thoát một cậu bé đang gặp nguy h-iểm bị sóng biể
CHƯƠNG 1 – GẶP LẠI TRONG BÃO BIỂN

Chiều muộn, gió biển Quy Nhơn lồng lộng thổi qua những rặng phi lao, mang theo mùi muối mặn và âm thanh rì rào của những con sóng đang dâng cao trước cơn giông sắp tới. Trên con đường ven biển, Nam đứng nhìn công trình khách sạn mà anh và đội ngũ vừa hoàn thiện bản thiết kế. Màu trời xám sẫm, từng mảng mây nặng trĩu kéo về khiến không gian trầm hẳn xuống. Anh hít sâu hơi gió, thấy lòng mình cũng mặn như biển.
Ba mươi lăm tuổi, Nam là kiến trúc sư trưởng của một công ty lớn ở Sài Gòn. Anh được cử ra Quy Nhơn để giám sát giai đoạn thi công cuối của dự án nghỉ dưỡng ven biển. Với người khác, đó chỉ là một chuyến công tác bình thường, nhưng với Nam, biển miền Trung luôn gợi lại một nỗi nhớ lặng thầm – ký ức của mười năm trước.
Sponsored Ad
Ngày ấy, anh từng có một tình yêu rực cháy với cô sinh viên trường Mỹ thuật – Linh. Cô hiền lành, mộc mạc và yêu biển tha thiết. Họ cùng nhau mơ về một ngôi nhà nhỏ nơi bờ cát, có khung cửa sổ nhìn ra biển xanh và tiếng trẻ con cười đùa dưới nắng. Nhưng rồi một sáng, Linh biến mất không một lời từ biệt. Anh tìm khắp nơi, gọi điện, gửi thư, tất cả đều vô vọng. Chỉ còn lại chiếc vòng bạc khắc tên hai người nằm trong ngăn tủ – kỷ vật anh vẫn giữ suốt bao năm.
Gió biển bất chợt nổi mạnh. Nam kéo cao cổ áo, bước dọc bãi cát vắng, định tìm một quán nhỏ trú chân. Xa xa, có tiếng trẻ con kêu thất thanh. Anh quay đầu, thấy một cậu bé đang chới với giữa những con sóng dữ, bàn tay nhỏ chới với như chiếc lá giữa dòng. Không kịp suy nghĩ, Nam lao xuống.
Sponsored Ad
Nước lạnh buốt, sóng đánh liên hồi, nhưng anh vẫn cố bơi về phía cậu bé. Một con sóng lớn ập tới, cả hai chìm trong làn nước đục ngầu. Anh quờ được tay đứa trẻ, dùng hết sức kéo vào bờ. Khi đặt cậu xuống cát, anh thở dốc, toàn thân ướt sũng. Cậu bé ho sặc sụa, rồi mở mắt.
– Chú… chú ơi… – giọng cậu run run.
Nam mỉm cười, thở phào nhẹ nhõm. – Ổn rồi, cháu an toàn rồi.
Anh nhìn kỹ cậu bé: khoảng chừng tám, chín tuổi, da ngăm, tóc ướt bết vào trán, đôi mắt to tròn, lấp lánh như có ánh sáng. Ở cổ tay cậu, một chiếc vòng bạc cũ lóe lên. Nam sững người. Hình khắc trên vòng – hai chữ “N & L” – chính là mẫu anh từng đặt riêng năm nào.
Sponsored Ad
Một cơn gió mạnh thổi qua, khiến da anh nổi gai. Cậu bé ôm lấy cổ tay, run rẩy:
– Mẹ cháu nói… không được tháo vòng này…
Nam nuốt khan, cố giữ giọng bình tĩnh:
– Mẹ cháu tên gì?
– Mẹ cháu tên Linh ạ.
Một nhịp tim anh khựng lại. Không thể nào. Cái tên ấy, anh đã gọi trong hàng trăm giấc mơ. Anh nhìn đứa trẻ, thấy trong đôi mắt ấy thấp thoáng ánh nhìn quen thuộc đến đau lòng.
Trời đổ mưa, từng hạt to tầm tã. Nam bế cậu bé vào một mái hiên gần đó. Anh hỏi địa chỉ nhà, cậu chỉ tay về phía con dốc dẫn lên xóm chài. Nam bèn dìu cậu đi, lòng rối bời như cuộn sóng.
Sponsored Ad
Con hẻm nhỏ ướt nhẹp, nước mưa tràn xuống thành dòng. Căn nhà cũ nằm nép bên sườn đồi, mái ngói phủ rêu xanh, cửa gỗ khép hờ. Nam gõ cửa. Một lát sau, cánh cửa mở ra, và người phụ nữ xuất hiện.
Linh.
Cô đứng đó, trong chiếc váy vải đơn giản, mái tóc buộc cao, vài sợi ướt dính vào má. Gương mặt cô có chút phờ phạc, nhưng đôi mắt thì vẫn như xưa – sâu thẳm, dịu dàng và khiến tim anh thắt lại.
– Bảo! – cô kêu lên, chạy đến ôm lấy con trai. – Trời ơi, con làm mẹ sợ quá!
Nam đứng lặng, nhìn cảnh tượng ấy mà tim như bị bóp nghẹt. Linh ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào anh. Cô sững lại, đôi môi run run:– Nam…?
Sponsored Ad
Anh gật đầu, giọng khàn đặc:
– Ừ, là anh.
Một khoảng lặng kéo dài giữa tiếng mưa rơi. Chỉ còn tiếng sóng ngoài xa đập vào ghềnh đá, nặng nề và xót xa.
Linh đưa hai mẹ con vào nhà, mời anh ngồi. Không khí trong căn nhà giản dị, ấm áp lạ thường: tường vôi trắng, bàn gỗ cũ, vài bức tranh trẻ con vẽ cảnh biển treo trên tường. Nam liếc qua, thấy chữ ký “Bảo – 9 tuổi”. Trong bức tranh, có hình một người đàn ông đang đứng nhìn ra khơi, phía sau là người phụ nữ và cậu bé nắm tay nhau.
– Cậu bé này… là con em à? – Nam hỏi khẽ, cố giấu sự run rẩy.
Linh gật đầu, tay vẫn nắm chặt tay con. – Vâng.
Sponsored Ad
– Còn bố cháu bé…?
Cô cúi đầu. Một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay. – Nó… không có bố.
Nam cảm giác như tim mình vỡ ra. Anh nhìn đứa trẻ đang ngồi ngoan bên cạnh, thấy trong khuôn mặt non nớt ấy thấp thoáng chính mình của thuở bé: cái sống mũi, ánh mắt, thậm chí cả cách cười mím môi. Tất cả đều giống anh đến lạ.
Linh lặng lẽ đi pha trà. Khi trở ra, cô đặt tách trước mặt anh, giọng nhẹ như hơi thở:
– Mười năm rồi, anh vẫn vậy.
– Còn em… khác quá. – Anh nhìn cô, ánh mắt pha lẫn buồn bã và thương cảm. – Sao em lại biến mất không một lời? Anh đã tìm em khắp nơi.
Sponsored Ad
Linh im lặng rất lâu. Cuối cùng cô nói, giọng nghèn nghẹn:
– Ngày ấy, anh đang đứng trước cơ hội lớn. Em không muốn trở thành gánh nặng. Khi biết mình có thai… em sợ. Sợ anh phải chọn giữa sự nghiệp và gia đình. Em rời đi, về quê cũ.
Nam chết lặng. Những năm qua anh từng trách cô vô số lần, nhưng chưa từng nghĩ đến lý do ấy. Anh nhìn Linh, thấy đôi tay cô gầy guộc, những vết chai sần hằn rõ. Cô đã sống thế nào trong suốt mười năm qua?
– Em khổ nhiều không?
– Cũng đủ để hiểu thế nào là mạnh mẽ. – Cô cười nhạt, mắt nhìn xa xăm. – Bảo là niềm vui duy nhất của em.
Cậu bé ngẩng đầu nhìn hai người, vô tư nói:
– Mẹ ơi, chú này cứu con đó. Con suýt bị sóng cuốn!
Linh ôm con, khẽ run. Cô quay sang Nam, ánh mắt biết ơn nhưng cũng đầy xa cách. – Cảm ơn anh… vì đã cứu con trai tôi.
Nam siết nhẹ bàn tay. Anh muốn nói điều gì đó, nhưng không thể. Những lời trách, lời thương, lời nhớ đều nghẹn nơi cổ. Anh chỉ khẽ gật, đứng dậy:
– Trời sắp tạnh rồi, anh về đây. Mai anh còn họp ở công trường.
Linh tiễn anh ra cửa, mưa đã ngớt, chỉ còn tiếng rì rào trên mái. Khi anh bước xuống bậc thềm, cô gọi với theo:
– Nam… anh vẫn giữ chiếc vòng chứ?
Anh quay lại, rút trong túi áo chiếc vòng bạc nhỏ đã xỉn màu. – Đây, anh chưa bao giờ tháo nó.
Cô khẽ cười, ánh mắt rưng rưng. – Em cũng vậy.
Anh nhìn cô thật lâu, rồi quay đi, bóng dáng cao lớn dần khuất trong màn sương mỏng ven biển. Linh đứng đó rất lâu, ôm con trong lòng, nghe tiếng sóng vỗ như nhắc lại lời thề năm xưa.
Đêm đó, Nam không ngủ được. Anh nằm trong căn phòng khách sạn sang trọng, nhưng tâm trí cứ quanh quẩn bên căn nhà nhỏ ven biển. Mười năm… anh đã để lạc mất một phần cuộc đời mình. Anh nghĩ về Linh, về đứa bé có đôi mắt giống mình. Nếu đúng như anh linh cảm, thì Bảo là con anh.
Sáng hôm sau, Nam đến công trình nhưng không tập trung nổi. Tất cả bản vẽ, số liệu, báo cáo đều trở nên vô nghĩa. Trong đầu anh chỉ hiện lên nụ cười của Linh, ánh mắt của Bảo, và câu nói “Nó không có bố.”
Khi tan ca, anh đi bộ dọc bờ biển, tìm đến xóm chài cũ. Căn nhà nhỏ vẫn mở cửa, Bảo đang ngồi trước hiên, tay cầm mô hình chiếc thuyền gỗ. Cậu ngẩng lên, reo vui:
– Chú Nam!
Nam mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh. – Cháu làm thuyền à?
– Dạ, cháu thích đi biển. Sau này cháu muốn làm kiến trúc sư, xây nhà ở sát biển như chú.
Nam sững người. Anh không ngờ cậu lại nói ra đúng ước mơ của mình khi còn nhỏ. Anh vuốt tóc cậu bé, lòng nghẹn lại. – Cháu giỏi lắm.
Linh bước ra, trên tay là giỏ cá vừa phơi. Cô nhìn thấy Nam, hơi khựng lại nhưng không tránh né. – Anh lại đến à?
– Ừ, anh muốn xin lỗi. Vì đã không tìm được em sớm hơn.
Cô im lặng. Bảo chạy vào nhà, để lại hai người giữa nắng chiều. Linh nói khẽ:
– Quá khứ qua rồi, Nam. Em chỉ mong con được bình yên.
– Còn anh? – Anh nhìn cô, ánh mắt tha thiết. – Anh muốn biết, liệu anh có thể làm gì để bù đắp cho em và… con?
Cô quay mặt đi, tránh ánh nhìn ấy. – Anh không cần làm gì cả. Chỉ cần đừng làm xáo trộn cuộc sống này.
Nam bước lại gần, giọng trầm xuống:
– Nhưng Linh, anh không thể vờ như chưa biết gì. Cậu bé đó… là con anh, đúng không?
Linh im lặng rất lâu. Chỉ có tiếng sóng vỗ và tiếng gió thổi qua rặng phi lao. Cuối cùng, cô khẽ gật đầu, mắt đỏ hoe:
– Phải. Nó là con anh.
Một giọt nước mắt rơi xuống cát. Nam đứng lặng, tim anh đập dồn dập, cảm xúc vỡ òa. Anh muốn ôm lấy cô, nhưng Linh lùi lại, giọng run run:
– Đừng, Nam. Mọi chuyện đã khác rồi. Anh có cuộc sống riêng, còn em… chỉ có con.
– Anh chưa từng quên em, Linh ạ. Dù mười năm qua, anh có tất cả, nhưng lòng vẫn trống rỗng.
Linh nhìn anh, môi mấp máy nhưng không nói. Cô quay đi, bước vào nhà, để lại Nam đứng một mình dưới nắng nhạt. Anh hiểu, tình yêu không dễ hồi sinh, nhưng cũng biết mình sẽ không bỏ cuộc.
Từ hôm đó, Nam tìm cớ nán lại Quy Nhơn thêm vài ngày. Anh ghé qua nhà Linh mỗi chiều, giúp sửa lại mái ngói, sơn lại hàng rào, và cùng Bảo chơi đùa trên bãi cát. Linh ban đầu còn ngần ngại, nhưng dần dần nụ cười của cô trở lại. Cả xóm chài xì xào rằng có lẽ “chú kiến trúc sư thành phố” phải lòng góa phụ ven biển.
Một buổi tối, khi ba người cùng ngồi ngắm hoàng hôn, Bảo hỏi ngây thơ:
– Mẹ ơi, sao chú Nam giống con thế?
Linh khựng lại, còn Nam thì cười hiền:
– Có lẽ tại chú thích biển như con.
Cậu bé cười vang, chạy ra bờ nước nghịch sóng. Linh nhìn anh, ánh mắt pha giữa xúc động và lo sợ. Nam khẽ nói:
– Anh muốn xây lại căn nhà này, Linh ạ. Cho em, cho con, và cho cả anh.
Cô nhìn anh thật lâu, rồi lặng lẽ cúi đầu. Ngoài kia, biển vẫn hát bài ca bất tận của mình – vừa dữ dội, vừa bao dung, như chính tình yêu họ từng đánh mất và nay đang dần tìm lại.
CHƯƠNG 2 – CĂN NHÀ BÊN BỜ SÓNG

Những ngày sau đó, Nam gần như sống giữa hai thế giới: buổi sáng là kiến trúc sư chỉ huy công trình sang trọng ven biển, buổi chiều lại là người đàn ông giản dị, ngồi trên bậc hiên gỗ nhìn cậu bé Bảo nghịch cát, hoặc phụ Linh phơi lưới, sửa mái nhà. Anh chưa bao giờ cảm thấy cuộc đời mình đầy đủ đến thế.
Căn nhà nhỏ ven đồi vốn đã cũ kỹ. Tường nứt, mái ngói mục, cánh cửa gỗ kêu cọt kẹt mỗi khi gió biển thổi. Nam nhìn quanh, lòng thôi thúc muốn làm gì đó. Không chỉ vì nghề nghiệp, mà vì anh khao khát được xây cho Linh và Bảo một nơi ở vững chãi – như cách anh bù đắp cho những năm dài họ đơn độc.
Một buổi sáng, anh mang đến bản vẽ sơ phác, trải ra trên chiếc bàn gỗ nhỏ. Linh đang vo gạo, thấy vậy liếc nhìn:
– Anh lại vẽ nữa à?
– Ừ. – Nam cười, mắt ánh lên niềm hứng khởi hiếm có. – Anh muốn giúp em sửa lại căn nhà này. Giữ nguyên khung cũ, nhưng làm chắc chắn hơn, mở thêm cửa sổ nhìn ra biển.
Linh lau tay, bước đến. Ánh nắng len qua mái hiên chiếu lên những đường nét phác thảo của anh. Cô nhìn rất lâu, giọng nhỏ nhẹ:
– Em không có tiền đâu, Nam.
Anh ngẩng lên, cười hiền. – Anh không cần tiền. Xem như… anh trả nợ cho quá khứ.
Linh im lặng. Ánh mắt cô dịu đi, nhưng vẫn có chút e dè. – Anh đừng làm vậy. Hàng xóm họ nói ra nói vào, em ngại lắm.
– Mặc họ nói gì, Linh. Anh chỉ muốn giúp. – Giọng Nam trầm và ấm. – Em từng gánh cả thế giới vì anh, giờ đến lượt anh gánh lại một góc nhỏ thôi.
Cô cúi đầu, khẽ mím môi. Trong đáy mắt, có thứ gì đó như ánh sáng vừa hé qua mây.
Công việc bắt đầu. Nam thuê vài thợ trong xóm, còn anh trực tiếp vẽ, giám sát và cùng họ làm. Căn nhà được nâng nền, thay mái, sơn lại bằng màu vôi trắng tinh khôi. Anh tận dụng gỗ cũ để giữ nguyên hồn cũ, chỉ thêm vài chi tiết tinh tế.
Bảo thích thú theo dõi mọi thứ. Mỗi ngày đi học về, cậu đều chạy ra bãi cát, hỏi han về từng viên gạch, từng khung cửa.
– Chú Nam ơi, cửa sổ này cháu có thể ngồi vẽ không?
– Được chứ. Chú làm chỗ đó cho cháu đó. – Anh xoa đầu cậu bé, cười hiền.
Linh nhìn hai người, trong lòng có cảm giác vừa bình yên vừa bất an. Hình ảnh Nam bên con trai khiến cô không thể kìm nén những ký ức cũ. Mười năm trước, anh cũng từng nói: “Anh muốn xây một căn nhà gần biển, mỗi sáng thức dậy nghe tiếng sóng.” Cô đã cười, tin rằng điều đó sẽ thành hiện thực. Nhưng rồi, cuộc đời chẳng bao giờ đi đúng quỹ đạo mình vẽ sẵn.
Tối ấy, sau khi Bảo ngủ, Nam vẫn ngồi vẽ dưới ánh đèn dầu. Linh bước ra hiên, mang theo ly trà gừng nóng.
– Anh vẫn như xưa, hễ làm là quên cả thời gian. – Cô nói, giọng nhẹ như gió.
Nam ngẩng lên, mỉm cười:
– Còn em vẫn như xưa, vẫn biết cách khiến người ta thấy ấm lòng.
Hai người im lặng một lúc. Ngoài kia, tiếng sóng vỗ đều đặn như lời ru. Linh đặt ly trà xuống bàn, mắt hướng ra biển đêm:
– Mười năm qua, em đã quen với cuộc sống một mình. Nhiều lúc tưởng mạnh mẽ lắm, nhưng hóa ra chỉ là giả vờ.
Nam lặng nghe. Anh thấy mắt cô long lanh trong ánh đèn. Anh khẽ nói:
– Nếu thời gian có thể quay lại, anh sẽ không để em đi.
Linh quay sang, nụ cười buồn nở nhẹ:
– Nhưng thời gian chẳng bao giờ quay lại, Nam à.
Anh không nói nữa. Cả hai chỉ ngồi lặng nhìn biển. Sóng bạc đầu ngoài khơi, từng đợt cuốn đi và trở về, như nhịp tim của một ký ức cũ đang hồi sinh.
Ngày khánh thành công trình khách sạn đến gần. Công ty gọi Nam về Sài Gòn để họp gấp. Anh biết, dự án đó là bước đệm cho vị trí Giám đốc thiết kế mà anh mơ ước. Nhưng trái tim anh giờ lại vướng vào căn nhà nhỏ bên biển này.
Buổi sáng anh chuẩn bị rời đi, Bảo chạy theo, tay cầm con thuyền gỗ:
– Chú Nam, chú đi lâu không?
– Chú sẽ quay lại, Bảo à. – Anh cúi xuống, nắm vai cậu bé. – Chú hứa.
Linh đứng bên hiên, im lặng nhìn. Trong mắt cô, có điều gì đó giấu kín. Nam quay sang, nói khẽ:
– Anh sẽ quay lại, Linh. Khi căn nhà hoàn tất, anh muốn cùng hai mẹ con dọn về ở.
Cô lặng im, không đáp. Anh rời đi, bóng dáng khuất dần trên con đường ven biển rợp nắng.
Những ngày anh vắng mặt, Linh cảm thấy căn nhà bỗng rộng hơn, nhưng cũng trống trải lạ. Mỗi khi đi ngang qua góc bàn còn vương bản vẽ dở dang, cô thấy lòng chùng xuống. Bảo thì ngày nào cũng hỏi: “Mẹ ơi, chú Nam về chưa?” Cô chỉ biết mỉm cười, bảo con kiên nhẫn.
Ba tuần sau, Nam trở lại. Anh mang theo vài thùng sơn, ít vật liệu và món quà nhỏ cho Bảo – một chiếc balô có in hình ngôi nhà bên biển. Cậu bé ôm chầm lấy anh, cười tít mắt. Linh đứng ở hiên, cố che giấu niềm vui.
– Anh về rồi à? – Giọng cô khẽ run.
– Ừ, anh nói rồi mà, anh hứa là sẽ quay lại.
Ánh mắt hai người gặp nhau, không cần lời nào nữa.
Chiều hôm đó, Nam đưa Linh và Bảo ra bãi cát, nơi họ từng gặp nhau trong cơn bão. Anh dựng một khung gỗ nhỏ, bảo:
– Chỗ này sẽ là ban công. Em có thể ngồi vẽ, còn anh… sẽ thiết kế khu vườn nhỏ trước nhà.
Bảo reo lên:
– Cho con trồng hoa nữa nhé!
Nam cười: – Tất nhiên rồi.
Ba người cùng nhau dọn cát, sắp đá, cắm khung. Cả xóm chài nhìn theo, nụ cười rạng rỡ. Những người già nói đùa: “Nhà cô Linh sắp thành biệt thự rồi!” Linh chỉ cười, không đáp.
Tối đến, họ nhóm lửa nấu ăn ngoài hiên. Nam nướng cá, Bảo ngồi kể chuyện ở trường, còn Linh lặng lẽ nhìn hai người đàn ông – một lớn, một nhỏ – và cảm thấy trái tim mình mềm đi. Cô biết, tình yêu cũ chưa bao giờ chết, chỉ tạm ngủ quên.
– Linh này. – Nam đặt xiên cá xuống, nhìn cô. – Anh định nghỉ việc ở Sài Gòn.
Cô giật mình. – Anh nói gì cơ?
– Anh mệt rồi. Mười năm chạy theo danh tiếng, cuối cùng nhận ra… điều anh cần không phải là tòa nhà chọc trời, mà là căn nhà nhỏ này.
Linh im lặng, lòng dậy sóng. – Anh không thể làm vậy. Cả sự nghiệp của anh…
– Anh đã có quá nhiều thứ, chỉ thiếu một thứ – là gia đình. – Anh nói, giọng trầm và kiên định. – Anh muốn bù đắp cho em và con.
Cô quay đi, nước mắt lăn dài. – Nhưng người ta sẽ nói gì? Họ bảo em cướp đi tương lai của anh thì sao?
Nam tiến lại gần, nắm lấy tay cô. – Anh tự chọn con đường này, Linh. Không ai cướp của anh cả.
Cô nhìn anh, đôi mắt ướt át, bối rối. Ánh lửa phản chiếu trong đồng tử họ, lung linh như khát vọng cũ đang cháy lên.
Một buổi sáng, khi căn nhà gần hoàn thiện, Bảo mang bức tranh mới vẽ đến khoe: “Chú Nam, đây là nhà của mình!” Trong tranh, có ba người: một người đàn ông đang sửa mái ngói, người phụ nữ tưới hoa, và đứa trẻ cười rạng rỡ. Dưới bức tranh, cậu ký tên: “Gia đình Bảo.”
Nam khựng lại. Tim anh đập nhanh đến nghẹt thở. Anh nhìn Linh, thấy cô cũng lặng người.
– Em thấy sao? – Anh hỏi nhỏ.
– Đẹp lắm. – Linh đáp, giọng run run. – Đẹp đến mức em không dám tin.
Nam nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô. – Anh tin, chỉ cần ta dám bắt đầu lại, mọi thứ đều có thể.
Linh ngẩng đầu, đôi mắt long lanh:
– Còn quá khứ?
– Cứ để nó tan trong sóng. Chúng ta chỉ giữ lại điều tốt đẹp nhất – là con trai mình.
Cô cười, lần đầu tiên sau nhiều năm, nụ cười ấy trọn vẹn như nắng sau bão.
Chiều hôm đó, căn nhà được sơn lớp cuối cùng. Bức tường trắng, mái đỏ, khung cửa sổ xanh biếc. Nam treo trước hiên tấm biển gỗ nhỏ khắc dòng chữ: “Nhà của Gió.”
Linh hỏi:
– Sao lại là Nhà của Gió?
– Vì gió đưa anh quay về. – Anh cười. – Gió mang anh đến bãi biển hôm ấy, để gặp lại hai người anh thương nhất.
Linh đứng lặng, nước mắt rưng rưng.
Ngoài kia, Bảo đang thả diều. Cánh diều xanh bay lên cao, chao nghiêng giữa bầu trời chiều đỏ rực. Linh và Nam cùng nhìn theo, trong lòng dâng lên cảm giác yên bình hiếm có.
Nam khẽ nói, như một lời hứa:
– Căn nhà này không chỉ là nơi trú ngụ, mà là nơi để bắt đầu lại, Linh à.
Cô gật đầu. – Em biết.
Cả hai lặng im. Biển hát khúc ca dịu dàng, gió thổi mát rượi qua hiên nhà mới. Trong ánh chiều, họ cảm nhận rõ ràng rằng một chương cũ đã khép lại, và chương mới đang mở ra – không còn là nỗi nhớ, mà là hy vọng.
CHƯƠNG 3 – TỔ ẤM ĐOÀN TỤ

Mùa hè năm ấy, biển Quy Nhơn xanh hơn mọi năm. Những đợt sóng hiền hòa, bãi cát trải dài lấp lánh trong nắng. Căn nhà mới của Linh và Bảo đã hoàn thiện, trắng tinh như vỏ ốc, nằm nép mình bên triền cát, hướng ra biển lớn. Trên hiên nhà, giàn hoa giấy hồng rực rỡ, gió thổi làm cánh hoa rơi lả tả như những mảnh ký ức mềm mại.
Nam đứng trước hiên, tay cầm cốc cà phê nóng, ngắm biển buổi sớm. Anh đã ở lại Quy Nhơn được hơn ba tháng, không còn là “kiến trúc sư thành phố” bận rộn với những dự án cao tầng nữa, mà là người đàn ông bình dị, sống chậm rãi, tìm thấy niềm vui trong việc sơn lại tường, làm vườn, và mỗi tối cùng Bảo kể chuyện dưới ánh đèn vàng.
Bảo giờ đã quen gọi anh là “chú Nam”, nhưng trong ánh mắt non nớt ấy, Nam cảm nhận được một tình cảm khác – thân thương, gần gũi hơn. Cậu bé giống anh đến kỳ lạ: khi cười, khi tập trung vẽ, thậm chí cả thói quen im lặng suy nghĩ. Nhiều đêm, nhìn con ngủ, Nam thấy mắt mình cay cay.
Anh vẫn chưa dám nói sự thật. Linh bảo, hãy để mọi thứ tự nhiên, đừng ép. Cô sợ một cú sốc sẽ khiến con bối rối. Nam hiểu và chấp nhận, nhưng trong lòng, anh luôn mong một ngày nào đó Bảo sẽ biết anh là ai – không chỉ là “chú Nam tốt bụng”, mà là người cha đã từng đánh mất cơ hội ở bên con suốt những năm đầu đời.
Buổi sáng, Linh dọn hàng ra trước nhà. Cô mở một quán nhỏ bán cà phê và nước giải khát cho khách du lịch đi ngang. Căn nhà vừa là tổ ấm, vừa là quán ven biển nhỏ xinh – ý tưởng của Nam. Anh bảo:
– Biển này đẹp quá, người ta đến đây để tìm bình yên. Chúng ta bán bình yên đi, bằng tách cà phê, bằng nụ cười của em.
Linh bật cười, ánh mắt chan chứa. – Anh lúc nào cũng biết cách nói làm người ta tin vào điều đẹp đẽ.
– Vì anh tin thật mà. – Anh đáp, giọng ấm như gió ban mai.
Căn quán nhỏ dần đông khách. Họ thích cái cảm giác được ngồi trên hiên gỗ, nhìn biển, nghe gió thổi qua tán dừa, và thưởng thức ly cà phê do chính cô chủ xinh đẹp pha. Có khách quen hỏi đùa: “Anh kiến trúc sư này là chồng cô à?” – Linh chỉ cười, còn Nam giả vờ bận, nhưng trong tim anh lại âm ỉ một niềm vui.
Một buổi chiều, Bảo về nhà với vẻ mặt trầm ngâm. Cậu đặt cặp xuống, nói nhỏ:
– Hôm nay cô giáo bảo tụi con vẽ gia đình. Con vẽ mẹ và chú Nam, các bạn cười, nói con không có ba.
Linh sững lại. Nam ngồi bên, lặng người. Cậu bé cúi đầu, giọng nghẹn:
– Con có ba không, mẹ?
Không khí như ngưng lại. Linh nhìn sang Nam, rồi quỳ xuống, ôm con vào lòng. Nước mắt cô rơi trên mái tóc cậu bé:
– Con có ba, Bảo à. Là người đàn ông con vẫn gọi là chú Nam đó.
Bảo mở to mắt, nhìn anh, ánh nhìn vừa ngạc nhiên vừa bối rối. – Là… thật hả mẹ?
Nam gật đầu, đôi mắt rưng rưng. Anh dang tay ra, chậm rãi:
– Bảo, chú… à không, ba xin lỗi. Ba đến muộn quá.
Cậu bé đứng sững vài giây, rồi lao vào lòng anh, òa khóc nức nở.
– Con có ba thật rồi! Con cứ tưởng…
Nam ôm chặt con, nước mắt trào ra. Linh ngồi bên, tay run run lau nước mắt. Cả ba người ôm nhau trong căn nhà trắng, ngoài kia sóng vỗ đều, như đang hát khúc ca chào đón một gia đình vừa được nối lại.
Từ hôm ấy, mọi thứ như thay đổi. Bảo luôn gọi anh là “ba”, tiếng gọi đầu tiên khiến tim Nam như tan chảy. Mỗi sáng, cậu chạy ra ôm anh từ phía sau, hớn hở: “Ba ơi, dậy đi! Biển sáng nay đẹp lắm!” Còn Linh thì lặng lẽ mỉm cười, pha sẵn cà phê, nhìn hai cha con nô đùa.
Một buổi sáng, Nam đề nghị:
– Mình mở rộng quán thêm chút đi, anh sẽ vẽ lại phần mái, làm thêm sân cho khách ngồi. Em thấy sao?
– Anh định ở lại hẳn à? – Linh hỏi, giọng thấp.
– Ừ. – Anh nhìn ra biển, nụ cười dịu dàng. – Ở đây có em, có con, có biển… Còn gì anh phải đi tìm nữa?
Linh không nói, chỉ khẽ đặt tay lên bàn tay anh. Cử chỉ ấy đủ thay cho ngàn lời.
Thời gian trôi, “Nhà của Gió” dần trở thành điểm dừng chân quen thuộc của du khách. Họ thích ghé lại vì sự bình yên, vì những bức tranh Bảo vẽ treo khắp tường, vì ly cà phê thơm phức và giọng cười nhẹ của Linh.
Một chiều muộn, khi hoàng hôn buông xuống, Nam và Linh ngồi trên hiên nhìn con trai chơi diều. Anh nói khẽ:
– Em biết không, có lần anh mơ thấy biển cuốn trôi anh đi. Trong giấc mơ đó, em đứng trên bờ gọi tên anh, nhưng anh không thể quay lại. Anh sợ giấc mơ ấy suốt mười năm.
– Còn bây giờ? – Linh hỏi.
– Bây giờ, anh tin là biển không còn cuốn đi nữa. Biển trả anh về đây rồi.
Linh mỉm cười, nước mắt rơi lặng lẽ. Cô tựa đầu vào vai anh, cảm thấy lòng mình bình yên lạ. Bên kia bờ, cánh diều của Bảo bay cao, như mang theo tất cả nỗi niềm của quá khứ, bay về phía bầu trời rực nắng.
Một năm sau.
Mùa thu ở biển vẫn đầy gió, nhưng dịu hơn. Căn quán “Nhà của Gió” đã có mái che bằng tre và hàng ghế gỗ cho khách ngồi ngắm hoàng hôn. Trên tường, bức tranh đầu tiên Bảo vẽ về “Gia đình mình” được đóng khung treo ngay chính giữa. Dưới bức tranh, Nam viết dòng chữ nhỏ:
“Nơi nào có tình yêu, nơi đó là nhà.”
Sáng hôm ấy, Bảo mang về một tờ giấy từ trường. Cậu hí hửng khoe:
– Ba mẹ ơi, con được chọn đi thi vẽ toàn tỉnh!
Nam bật cười, ôm con vào lòng. Linh nhìn hai cha con, nụ cười rạng rỡ. Cô nhớ lại những năm tháng gian khó, khi một mình nuôi con giữa gió biển khắc nghiệt, chưa từng dám nghĩ đến ngày hôm nay – ngày mà căn nhà nhỏ lại vang lên tiếng cười của ba người.
– Em thấy không, – Nam nói, tay chỉ ra biển – hóa ra những điều tưởng tan vỡ, chỉ là tạm ngủ. Khi đủ yêu thương, chúng ta lại có thể xây lại, như xây một căn nhà mới.
– Căn nhà này không chỉ anh xây đâu, – Linh đáp khẽ, – còn có em, có Bảo, và có cả gió biển nữa.
Họ cùng nhìn ra khơi xa, nơi mặt trời dần hạ xuống, ánh sáng đỏ rực phản chiếu lên mặt nước lấp lánh. Mọi thứ đẹp đến nỗi khiến người ta không muốn nói gì thêm, chỉ muốn lặng yên cảm nhận.
Tối đó, gió biển mát lành, mùi hoa giấy thoang thoảng. Nam, Linh và Bảo ngồi bên nhau trước hiên, nghe tiếng sóng vỗ. Bảo nằm gối đầu lên đùi mẹ, líu lo kể chuyện về trường, về bức tranh cậu sẽ vẽ cho cuộc thi.
– Con sẽ vẽ một căn nhà bên biển, có ba mẹ và con, và gió thổi bay tóc mẹ. – Cậu nói hồn nhiên. – Con đặt tên bức tranh là “Nhà của Gió.”
Nam và Linh nhìn nhau, cùng mỉm cười. Không cần thêm lời nào, họ hiểu rằng – câu chuyện của họ đã khép lại bằng một khởi đầu mới.
Nam nhìn lên bầu trời đầy sao, lòng dâng trào một cảm giác biết ơn. Anh nắm tay Linh, nói thật khẽ, đủ cho gió nghe:
– Cảm ơn em… vì đã tha thứ.
Linh nghiêng đầu, đáp nhẹ như hơi thở:
– Cảm ơn anh… vì đã quay lại.
Cậu bé Bảo khẽ ngẩng lên, giọng ngái ngủ:
– Ba mẹ ơi, con yêu ba mẹ nhất trên đời.
Nam siết tay Linh chặt hơn, ánh mắt nhìn con chan chứa yêu thương. Ngoài kia, sóng biển vẫn vỗ đều, cát vẫn trắng, gió vẫn hát – nhưng giờ đây, mọi thứ đã khác. Nơi từng chứng kiến chia ly, giờ trở thành tổ ấm đoàn tụ.
Một căn nhà nhỏ bên bờ biển, một người đàn ông, một người phụ nữ, một đứa trẻ – và gió. Gió đã mang họ xa nhau, rồi lại đưa họ về cùng một nơi, nơi có tiếng cười, có tình yêu, có bình yên.
“Nhà của Gió” vẫn sáng đèn suốt đêm ấy, như ngọn hải đăng bé nhỏ, thắp sáng cả vùng biển tĩnh lặng – nơi tình yêu từng lạc lối, nay tìm được đường về.
LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.