Gần như trắng tay ở tuổi xế chiều, người đàn ông 50 tuổi nhường lại căn biệt thự 10 tỷ sau khi ly hôn để ra thuê trọ. Khi đang loay hoay trong nỗi tan vỡ, ông b

Hùng ngước nhìn trần nhà, nơi những vết rạn nứt chằng chịt như tấm lưới giăng mắc, giam cầm những mảng ký ức vụn vỡ. Tuổi năm mươi, cái tuổi mà người ta thường được bao bọc bởi sự ấm áp của gia đình, Hùng lại đối mặt với một khoảng trống mênh mông, lạnh lẽo đến thấu xương. Tờ đơn ly hôn, mỏng manh như cánh bướm đêm nhưng nặng trĩu hơn cả ngàn tạ chì, vừa được ký kết, chính thức đặt dấu chấm hết cho ba thập kỷ chung sống với Linh.

“Anh đi đi. Căn nhà này, em và Mai sẽ ở. Anh cũng biết rõ đó là điều tốt nhất cho con bé mà, phải không?” Giọng Linh, người đàn bà từng là cả thế giới của Hùng, giờ đây vang lên đầy xa cách, như thể cô ấy đang nói chuyện với một người xa lạ. Hùng cảm thấy lồng ngực mình quặn thắt, một nỗi chua xót dâng lên đến tận cuống họng. Ông đã cố gắng, đã vun đắp, đã hy sinh tất cả cho ngôi nhà mười tỷ này, từng viên gạch, từng kỷ niệm đều mang dấu ấn của ông.

Sponsored Ad

Ông gật đầu, cố nén một tiếng thở dài. “Ừ, được thôi. Nhà cửa, tài sản, anh đều nhường lại hết cho hai mẹ con. Chỉ cần Mai được yên ổn là anh mãn nguyện.” Lời nói của Hùng thốt ra đầy khó khăn, mỗi chữ như bị xách lên từ vực sâu tâm hồn. Ông nhìn Linh, tìm kiếm một chút bận tâm, một chút áy náy trong ánh mắt cô ấy, nhưng chỉ thấy một sự trống rỗng đến đáng sợ. Mọi thứ đã kết thúc thật rồi.

Chiều hôm ấy, Hùng lặng lẽ xách chiếc túi du lịch sờn cũ, bên trong vỏn vẹn vài bộ quần áo và tấm ảnh gia đình đã úa màu. Ông bước ra khỏi cánh cửa gỗ sồi quen thuộc, không quay đầu lại. Phía sau lưng ông, căn nhà vẫn đứng đó, kiên cố và vững chãi, nhưng đã không còn là tổ ấm của ông nữa. Hùng cảm thấy mình như một chiếc lá lìa cành giữa mùa đông khắc nghiệt, bị gió cuốn đi vô định, không biết sẽ đậu lại nơi đâu. Nỗi cô đơn bỗng chốc trở thành người bạn đồng hành, bám riết lấy ông.

Sponsored Ad

Căn phòng trọ chật chội, vỏn vẹn mười lăm mét vuông, nằm khuất sâu trong một con hẻm nhỏ với những bức tường cũ kỹ, ám đầy mùi ẩm mốc. Đó là tất cả những gì còn lại của ông, sau một cuộc hôn nhân dài đằng đẵng. Mùi thuốc lá và không khí tù túng làm Hùng cảm thấy khó thở. Ông đặt chiếc túi xuống sàn, ngồi thụp xuống mép giường, nhìn trân trối vào bức tường bong tróc, nơi những mảng vữa rơi lả tả như những giọt nước mắt lặng thầm.

Đêm đầu tiên trong căn phòng mới, Hùng không chợp mắt được. Ông trở mình liên tục, đầu óc quay cuồng với những mảnh ký ức như thước phim quay chậm. Tiếng cười giòn tan của Mai lúc bé thơ, hình ảnh Linh e ấp trong chiếc váy cưới trắng tinh. Tất cả những khoảnh khắc đẹp đẽ ấy giờ đây chỉ còn là tàn tro. Một dòng nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má nhăn nheo, mặn chát và cay đắng, thấm vào chiếc gối đã bạc màu.

Sponsored Ad

Một tuần trôi qua nhanh chóng trong sự tĩnh lặng đến đáng sợ. Hùng cố gắng thích nghi với cuộc sống mới, với những bữa cơm nguội lạnh và những buổi tối dài vô tận. Ông vùi đầu vào công việc ở xưởng gỗ của mình, nơi tiếng bào, tiếng đục và mùi gỗ trầm ấm mang lại chút an ủi hiếm hoi. Những ngón tay ông chai sạn vì lao động, đôi mắt hằn sâu những quầng thâm mệt mỏi, nhưng ông vẫn gồng mình đứng dậy, bởi ông biết, mình không được phép gục ngã.

Vào một buổi chiều đầy nắng, khi Hùng đang nhâm nhi tách cà phê đen ở quán cóc đầu hẻm, điện thoại ông reo vang. Đó là số của bác Ba, hàng xóm cũ của ông, giọng bác ấy run run, đầy vẻ bồn chồn. “Hùng à, bác có chuyện này muốn nói với cháu, nhưng cháu phải thật bình tĩnh nhé.” Một cảm giác bất an ập đến, khiến trái tim Hùng đập loạn xạ trong lồng ngực.

Sponsored Ad

“Dạ, bác cứ nói đi ạ,” Giọng Hùng khô khốc, mỗi chữ nói ra đều như mắc kẹt nơi cổ họng. Bác Ba hắng giọng, rồi ngập ngừng:

“Tuần trước, vợ cũ cháu… cô Linh ấy, cô ấy đưa một người đàn ông lạ mặt và một đứa bé trai về nhà ở. Nghe nói là bồ và con riêng của người đó.” Lời nói của bác Ba như một nhát sét giáng thẳng vào Hùng, khiến cả thế giới ông chao đảo, sụp đổ hoàn toàn.

Chiếc điện thoại rơi khỏi tay, vỡ tan tành trên nền xi măng. Hùng đứng sững sờ, toàn thân run rẩy như chạm phải một luồng điện. Cơn giận dữ bùng lên trong lồng ngực, nóng ran như lửa đốt, nhưng rồi nhanh chóng biến thành một nỗi đau đớn tột cùng, một sự tổn thương sâu sắc. Ông không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Hóa ra, cuộc hôn nhân của ông không chỉ đổ vỡ, mà còn bị phản bội một cách trắng trợn và tàn nhẫn đến vậy. Nỗi uất hận dâng lên, khiến ông nghẹt thở.

Sponsored Ad

Ông đứng phắt dậy, lao ra đường như một người điên, không biết mình đang đi đâu, về đâu. Tiếng còi xe inh ỏi, dòng người hối hả lướt qua. Tất cả đều mờ nhạt trong mắt ông. Trong đầu ông chỉ vang vọng câu nói của bác Ba, lặp đi lặp lại như một lời nguyền rủa, chế giễu sự ngây thơ và tin tưởng của ông. Ông cảm thấy mình như một con rối bị giật dây, bị đem ra làm trò cười cho số phận trớ trêu.

Về đến căn phòng trọ nhỏ hẹp, Hùng ngã vật xuống giường, vùi mặt vào gối mà khóc nức nở. Ông đã từng nghĩ mình mạnh mẽ, đã từng nghĩ mình có thể vượt qua tất cả mọi giông bão. Nhưng cú sốc này quá lớn, nó xuyên thủng lớp vỏ bọc kiên cường của ông, để lộ ra một trái tim tan nát và vụn vỡ. Sự hy sinh của ông, sự rộng lượng của ông, tất cả đều trở thành vô nghĩa, thành trò hề.

Sponsored Ad

Những ngày sau đó, Hùng sống trong một trạng thái mơ hồ, như một bóng ma vật vờ. Ông đi làm như một cái xác không hồn, đôi mắt trũng sâu, khuôn mặt hốc hác. Đồng nghiệp ở xưởng gỗ lo lắng hỏi han, nhưng ông chỉ cười gượng, nói rằng mình không sao. Ông cố gắng gồng mình lên, không muốn bất cứ ai nhìn thấy sự yếu đuối, sự thất bại của mình. Tuy nhiên, nỗi đau và sự thất vọng cứ bám riết lấy ông, như một bóng ma không thể xua đuổi, gặm nhấm tâm hồn ông từng chút một.

Ông tự nhốt mình trong căn phòng trọ vào buổi tối, tránh gặp gỡ bất cứ ai. Ông nhìn vào gương, thấy một ông già với mái tóc điểm bạc, đôi mắt hằn sâu những vết chân chim, và một nụ cười chua chát đến đau lòng. “Hùng ơi là Hùng, mày đã sống một cuộc đời vô nghĩa đến thế sao?” Ông tự hỏi, nhưng không có câu trả lời. Chỉ có sự im lặng lạnh lẽo của bốn bức tường, cùng với tiếng côn trùng rả rích bên ngoài, càng làm tăng thêm sự cô đơn.

Sponsored Ad

Một tối nọ, khi đang ngồi uống bia một mình, Hùng nhận được tin nhắn từ Mai. Con bé hỏi: “Bố có khỏe không ạ? Dạo này con không thấy bố gọi điện cho con nữa.” Đọc những dòng tin nhắn ấy, trái tim ông thắt lại. Ông không biết phải nói gì với con. Làm sao ông có thể nói với Mai rằng mẹ con bé đã đưa người đàn ông khác về nhà chỉ sau một tuần ly hôn? Làm sao ông có thể phá vỡ hình ảnh về một người mẹ hoàn hảo trong mắt con gái bé bỏng của mình?

Hùng quyết định giữ im lặng, không muốn Mai phải chịu thêm bất kỳ tổn thương nào. Ông trả lời qua loa, cố gắng che giấu nỗi buồn và sự thật phũ phàng. “Bố vẫn khỏe con gái. Con dạo này học hành thế nào rồi?” Ông muốn Mai được sống trong sự bình yên, dù cho đó là một sự bình yên giả tạo. Ông biết, một ngày nào đó Mai sẽ biết sự thật, nhưng ông muốn trì hoãn cái ngày đó càng lâu càng tốt, để con bé có thể lớn lên một cách vô tư nhất.

Sự bàng hoàng và đau đớn dần dà chuyển thành một cảm giác trống rỗng, nhưng rồi từ cái trống rỗng ấy, một tia lửa nhỏ bé bắt đầu nhen nhóm. Hùng nhận ra rằng, ông không thể mãi sống trong quá khứ và những nỗi đau. Ông cần phải tìm một lối thoát, một con đường mới cho chính mình. Quyết định buông bỏ tất cả để Linh và Mai có cuộc sống tốt hơn, giờ đây lại hóa ra một sự giải thoát không mong muốn, nhưng lại là một khởi đầu cần thiết cho chính ông.

Ông bắt đầu thay đổi thói quen một cách chậm rãi, từng chút một. Thay vì ngồi một mình trong phòng trọ nhìn vào khoảng không vô định, ông bắt đầu đi bộ quanh hồ vào buổi sáng sớm, hít thở không khí trong lành, ngắm nhìn những tia nắng ban mai. Ông đọc sách nhiều hơn, không phải những cuốn tiểu thuyết tình cảm sướt mướt, mà là những cuốn sách về triết lý sống, về cách vượt lên nghịch cảnh, về những con người đã làm lại cuộc đời từ số không. Dần dần, ánh mắt ông không còn vẻ u buồn như trước, thay vào đó là một tia sáng, một sự kiên cường ẩn chứa.

Ông cũng bắt đầu tìm hiểu sâu hơn về việc kinh doanh online. Với kinh nghiệm làm mộc lâu năm, ông nghĩ đến việc tự tay làm những món đồ thủ công độc đáo, mang đậm dấu ấn cá nhân và bán chúng qua mạng. Ông dành những buổi tối để phác thảo ý tưởng, tìm hiểu về các nền tảng thương mại điện tử, cách chụp ảnh sản phẩm sao cho đẹp mắt và cách xây dựng thương hiệu cá nhân. Niềm đam mê với gỗ, thứ mà ông từng nghĩ đã bị lãng quên từ lâu, bỗng chốc bùng cháy trở lại, mạnh mẽ hơn bao giờ hết, như một ngọn lửa được thổi bùng từ đống tro tàn.

Xưởng gỗ nhỏ bé của ông dần trở thành một không gian sáng tạo, nơi ông có thể thỏa sức với niềm đam mê của mình. Hùng không chỉ làm những món đồ theo yêu cầu của khách hàng, mà còn tự mình thiết kế những sản phẩm độc đáo, từ những chiếc kệ sách hình cây cổ thụ đến những món đồ trang trí tinh xảo mang hơi hướng nghệ thuật. Mỗi sản phẩm đều được ông chăm chút tỉ mỉ, gửi gắm vào đó cả tâm huyết và sự khát khao được khẳng định bản thân. Tiếng lành đồn xa, những đơn hàng bắt đầu đến, lúc đầu còn nhỏ lẻ, sau đó thì ngày một nhiều hơn, mang theo những lời khen ngợi chân thành.

Trong một lần đi giao hàng cho khách quen, Hùng tình cờ gặp lại Trang, một người bạn cũ từ thời đại học. Trang là một phụ nữ độc thân, hiền lành và tinh tế, hiện đang làm nghề thiết kế nội thất. Hai người hàn huyên tâm sự, chia sẻ về những thăng trầm trong cuộc sống. Trang lắng nghe câu chuyện của Hùng một cách chân thành, không phán xét, chỉ có sự cảm thông và thấu hiểu sâu sắc, khiến Hùng cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.

Sau buổi gặp gỡ đó, họ thường xuyên liên lạc với nhau. Trang thường xuyên ghé qua xưởng gỗ của Hùng, đưa ra những lời khuyên hữu ích về thiết kế, về cách phối màu và cách quảng bá sản phẩm của ông trên các kênh truyền thông xã hội. Sự nhiệt tình và sự tinh tế của Trang dần làm tan chảy tảng băng giá trong trái tim Hùng. Ông cảm thấy mình không còn cô độc nữa, mà có một người bạn đồng hành, một người có thể chia sẻ những niềm vui nho nhỏ và cả những nỗi buồn thầm kín.

Tình cảm giữa Hùng và Trang nảy nở một cách tự nhiên, nhẹ nhàng và sâu lắng như dòng suối đầu nguồn. Trang không vồ vập, không đòi hỏi, chỉ ở bên cạnh ông, động viên và ủng hộ mọi quyết định của ông. Cô yêu sự chân chất, sự kiên trì và tấm lòng nhân hậu của Hùng, yêu cả những vết chai sạn trên bàn tay ông. Còn Hùng, ông tìm thấy ở Trang sự bình yên, sự thấu hiểu và một nguồn năng lượng tích cực mà ông đã đánh mất từ lâu. Nụ cười của Trang như ánh nắng ban mai, xua đi những đám mây u ám trong tâm hồn ông, mang lại cho ông một cảm giác ấm áp, an toàn.

Công việc kinh doanh của Hùng ngày càng phát đạt. Thương hiệu “Thủ Công Tâm Hồn” của ông được nhiều người biết đến, không chỉ bởi chất lượng sản phẩm tuyệt vời mà còn bởi câu chuyện đầy cảm hứng về sự kiên cường của người đàn ông đứng sau nó. Ông chuyển đến một căn nhà rộng rãi hơn, có một khu vườn nhỏ xinh xắn để trồng hoa và cây cảnh, nơi ông có thể thư giãn sau những giờ làm việc căng thẳng. Cuộc sống của ông dần ổn định, không còn cảnh chật vật, lo toan như trước nữa.

Một ngày nọ, khi Hùng đang cùng Trang tưới cây trong vườn, tiếng chuông cửa vang lên. Mai đứng trước cửa, đôi mắt đỏ hoe, gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi và thất vọng. Con bé giờ đã lớn, nhưng vẫn là cô con gái bé bỏng của ông. Mai kể rằng, cuộc sống của mẹ và “gia đình mới” không hề hạnh phúc như vẻ bề ngoài. Người đàn ông kia không thực sự yêu thương mẹ con bé, chỉ lợi dụng tiền bạc và sự rộng lượng của Linh. Linh giờ đây phải đối mặt với những khó khăn về tài chính, những cuộc cãi vã triền miên và cả sự hối hận muộn màng.

“Bố ơi, con nhớ bố nhiều lắm,” Mai nghẹn ngào, ôm chặt lấy Hùng. “Con nhớ căn nhà ngày xưa, nhớ những bữa cơm có bố mẹ và con.” Hùng ôm con vào lòng, vỗ về an ủi. Nỗi đau của Mai cũng là nỗi đau của ông, một nỗi đau âm ỉ. Ông không trách Linh, cũng không hả hê trước sự khó khăn của vợ cũ. Ông chỉ thấy thương cho Mai, con gái mình. “Không sao đâu con, bố luôn ở đây. Bố sẽ không bao giờ bỏ rơi con đâu.” Lời nói của ông như một liều thuốc xoa dịu tâm hồn Mai, khiến cô bé cảm thấy bình yên hơn bao giờ hết.

Kể từ đó, Mai thường xuyên ghé thăm Hùng. Con bé tìm thấy sự bình yên và ấm áp bên bố, nơi cô bé có thể chia sẻ mọi điều mà không sợ bị phán xét. Hùng và Trang cũng đón Mai như một thành viên trong gia đình. Trang yêu thương Mai như con gái ruột của mình, luôn lắng nghe và động viên cô bé. Gia đình nhỏ mới của Hùng tuy không có căn biệt thự mười tỷ, nhưng lại tràn đầy tiếng cười, tình yêu thương và sự thấu hiểu. Mai dần chấp nhận Trang, và cảm thấy mình có một mái ấm thực sự, nơi cô bé có thể là chính mình, không cần phải giả vờ mạnh mẽ.

Cuộc sống của Hùng giờ đây là chuỗi ngày bình yên và hạnh phúc đích thực. Ông vẫn miệt mài với công việc ở xưởng gỗ, vẫn cùng Trang chăm sóc khu vườn nhỏ, nơi những bông hoa khoe sắc thắm. Mỗi sáng, ông và Trang cùng nhau uống trà, chia sẻ những câu chuyện về cuộc sống, về những dự định cho tương lai. Mỗi tối, Mai lại ghé qua, cùng họ dùng bữa và kể những câu chuyện ở trường, về những ước mơ của mình. Hùng nhìn những người thân yêu của mình, lòng ông tràn ngập sự biết ơn và tình yêu thương vô bờ bến.

Ông nhận ra rằng, cái giá của sự tan vỡ năm xưa thật ra lại là cánh cửa mở ra một cuộc đời mới, một hạnh phúc đích thực và viên mãn hơn bao giờ hết. Căn nhà mười tỷ, cái địa vị xã hội, tất cả đều không thể sánh bằng sự bình yên trong tâm hồn, tình yêu thương chân thành và sự thấu hiểu mà ông đang có. Ông không còn là con thuyền lênh đênh giữa biển đêm, mà đã tìm thấy bến đỗ bình yên, nơi có ánh đèn ấm áp đang chờ đón, nơi trái tim ông đã được chữa lành và tìm thấy giá trị thực sự của cuộc sống. Ông mỉm cười, một nụ cười mãn nguyện, biết rằng mình đã vượt qua giông bão để đến được bến bờ hạnh phúc.

Bạn có thể cũng thích bài viết này