Hôm qua anh còn nói rộn ràng chuyện lấy nốt l:ương tháng này rồi trả tr:ọ về quê, vậy mà trưa nay họ gọi em đến, thấy xe máy dựng ven đường…
Hôm qua thôi, anh còn cười nói rộn ràng, bảo với em:
“Cố gắng thêm tháng này nữa, lấy nốt đồng lương rồi trả phòng trọ, về quê ở với mẹ cho yên ổn. Vợ chồng mình đỡ khổ, con cũng có chỗ nương náu…”
Sponsored Ad
Em nghe mà lòng rộn ràng hạnh phúc, tưởng như bao vất vả bấy lâu sắp qua đi.
Vậy mà trưa nay, một cuộc gọi hốt hoảng khiến em ngã quỵ. Chạy đến nơi, trước mắt em là cảnh tượng khiến tim vỡ nát: chiếc xe máy của anh dựng ven đường, điện thoại rơi lăn lóc trong bụi rậm, còn anh thì gục xuống, hơi thở đã tắt, khuôn mặt vẫn nhăn nhúm đau đớn.
Điều khiến em nghẹt thở hơn cả là bàn tay anh nắm chặt một tờ giấy nhàu nát, viết vội những dòng cuối. Tay em run bần bật mở ra… từng chữ như nhát dao cứa vào tim:
“Người khiến anh rơi vào bước đường cùng… chính là…”
Sponsored Ad
Em chết lặng khi đọc đến cái tên ấy – không phải ai xa lạ, mà chính là người mà cả gia đình tin tưởng bấy lâu nay. Sự thật ấy khiến em rụng rời, ngồi sụp xuống ngay cạnh anh mà nghẹn ngào gào khóc.
Xung quanh, người đi đường kéo lại mỗi lúc một đông, ai cũng bàng hoàng khi biết danh tính kẻ đã đẩy anh vào ngõ cụt. Và ngay lúc đó, phía cuối con đường, người ấy xuất hiện… cả đám đông nhốn nháo, còn em thì chỉ biết gào lên trong tuyệt vọng:
“Tại sao… tại sao anh lại nhẫn tâm đến thế này?”